Chương 92: Vậy tôi phải cảm ơn anh trước

306 55 0
                                    

Vậy tôi phải cảm ơn anh trước vì đã nghĩ đến chuyện chịu đòn chung với tôi rồi

---

Phòng mà nhà họ Tịch sắp xếp cho Trần Mặc ở vốn là cạnh phòng của Tịch Tư Yến.

Nhưng vài ngày sau, dù người nhà họ Tịch hay người làm cũng đã quen việc hai người đang dưỡng thương này đi ra từ một căn phòng, chẳng ai lấy đó làm kinh ngạc.

Mặc dù hai người không làm gì cả, gần như chỉ ôm nhau ngủ nhưng nói thì chẳng có ai tin.

Trần Mặc cũng kệ.

Tịch Tư Yến thì khỏi phải nói.

Thỉnh thoảng gặp hậu bối nhỏ tuổi hơn trong nhà tò mò, Tịch Tư Yến cũng có đủ cách để trị đám nhóc đến mức khóc lóc cầu xin.

Mãi cho đến khi Trần Mặc phát hiện Tịch Tư Yến bị chứng đau đầu.

Thêm vào đó vết thương của hai người gần như đã hồi phục hoàn toàn, thế là quyết định sẽ chuyển về biệt thự ở vịnh Đinh Loan. Chứng đau đầu của Tịch Tư Yến không quá nghiêm trọng, nhưng chỉ cần không nghỉ ngơi đủ thì sẽ tái phát.

Trần Mặc cũng hơi sốt ruột vì điều đó.

Dù sao cũng không thể xác định đó là di chứng do vụ nổ hay liên quan đến việc hắn nhìn thấy được kiếp trước.

"Em biết có một bác sĩ chuyên chữa bệnh đau đầu." Hôm đó, Viên Hạo đến vịnh Đinh Loan lấy hồ sơ, nhìn thấy lọ thuốc trên bàn bèn nói.

Trần Mặc không trông mong gì nhiều, dù sao đến cả bác sĩ họ Tịch cũng không có tác dụng bao nhiêu, nhưng rồi cậu vẫn hỏi: "Ở đâu vậy?"

"Quê em á." Viên Hạo nói: "Mẹ em cũng bị đau đầu mười mấy năm xong được thầy đó chữa khỏi, nhưng quê em ở huyện, đi phải tầm mấy tiếng."

Trần Mặc vẫn lấy địa chỉ từ chỗ Viên Hạo.

Cậu định khi nào lịch trình trống được một vài ngày sẽ qua đó một chuyến.

"Sư phụ." Lần đầu tiên Viên Hạo đến đây, cậu nhìn xung quanh ao ước: "Nhà giám đốc Tịch lớn thật đấy, bình thường chỉ có hai người các anh ở đây thôi à?"

Trần Mặc vừa cười vừa nhìn điện thoại: "Bác gái vẫn chưa tới. Sao? Ghen tỵ à?"

"Ghen tỵ chứ." Viên Hạo gật đầu không chút do dự: "Dù lương công ty chúng ta không thấp, còn có thưởng dự án nữa nhưng em tính cả rồi, muốn mua một căn biệt thự như thế này ở thành phố Tuy, ít nhất em phải làm việc thêm hai trăm năm nữa, hai trăm năm đấy, giờ chỉ cần sống thêm năm mươi năm nữa là em đã thấy may mắn lắm rồi."

"Gì mà năm mươi năm chứ?" Lúc đó có người từ trên lầu đi xuống.

Viên Hạo ngẩng đầu thấy người đàn ông mang dép lê đi xuống nhà, trông như vừa ngủ dậy, suýt nữa sợ mất hồn mất vía bèn vội vàng lí nhí: "Giám đốc Tịch." Sau đó cầm hồ sơ trên bàn, quay sang nói với Trần Mặc: "Sư phụ, giám đốc Tịch, em xin phép về công ty trước ạ."

Nói rồi chớp một cái đã mất dạng.

Trần Mặc lắc đầu, quay lại nhìn người vừa mới xuống: "Đêm qua anh về khi nào vậy? Em ngủ nên không biết."

(Hoàn) Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh - Thính NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ