Nghe thấy nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc trắng bệch, Nam Cung Nguyệt ánh mắt hư rồi, muốn cãi lại lại cũng không biết nói cái gì.Hạ Lan Tuyết nhìn, nở nụ cười, "Nhị vị tỷ tỷ, ta sẽ không nói dối, nhìn xem, tự làm cho mình thật chật vật nha, nói thật cũng không có gì , đúng không?"
"Ngươi, ngươi nói bậy, nói dối rõ ràng chính là ngươi." Nam Cung Nguyệt vịt chết còn cứng mỏ, nhưng khí thế đã hết rồi, không chú ý tới lúc này, mặc dù nói to, nhưng đã nói lắp rồi.
Điều này cũng làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy, nha đầu kia mặc dù tính tình có chút không tốt nhưng bản chất cũng là thuần lương, ngược lại nếu là nàng, chỉ cần muốn nói dối, liền không mang theo chột dạ nháy mắt một cái cũng không.
Cười cười, Hạ Lan Tuyết giải thích, "Được rồi, công chúa Thần Châu, chúng ta vì nam nhân mình yêu mà đánh nhau không mất mặt, nhưng, đánh nhau thua mà còn đi đặt chuyện nói dối là không tốt. Đánh thua là tài nghệ không bằng người, nên đi luyện lại tài nghệ thật giỏi rồi trả thù cũng không muộn. Còn nếu nói dối hãm hại người là bản tính không tốt . Hoa Âm nói rồi, hắn tương lai muốn tìm nữ tử, xinh đẹp cũng không cần nhiều, nhưng bản tính phải tốt, đặc biệt là không thể nói dối hại người."
Cơ Hoa Âm khóe môi khẽ mấp máy, đây là y văn lời của hắn sao?
Nam Cung Nguyệt ánh mắt lóe lên, có chút chột dạ hướng về Cơ Hoa Âm nhìn đi, muốn trở về biện luận, lại không biết nói gì, một chữ "ta" rồi dừng lại không nói gì thêm nữa.
Tô Minh Ngọc rủ xuống hai tay nắm thành quyền bên người, hàm răng cắn chặt môi đến trắng bệch, cũng không biết là đau lòng Nam Cung Nguyệt ngu ngốc, haylà không ưa Hạ Lan Tuyết lớn lối, nàng ta đột nhiên hét toáng, "Là, là ta nói dối. Nguyệt Nhi trên mặt thương đích xác là do ta gây ra "
"Ngọc tỷ tỷ." Nam Cung Nguyệt sợ ngây người, Ngọc tỷ tỷ tại sao lại thừa nhận chứ?
"Ngọc nhi." Cơ Hoa Quân cũng đau lòng gọi nàng một tiếng, "Vì cái gì? Nhất định ngươi có nỗi khổ tâm, có đúng hay không?"
Tô Minh Ngọc lại quật cường ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ hồng ngập nước nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm, nhả từng chữ một, "Là ta, nhìn không quen bộ dáng bừa bãi của Hạ Lan Tuyết cô nương, nhìn không quen nàng ngày ngày quấn quít lấy ngươi, cho nên, ta mới chất vấn nàng, ta nàng thức thời rời khỏi ngươi. Nhưng nàng nói cái gì, ngươi không rời bỏ nàng, nàng cũng không rời bỏ ngươi, hai người các ngươi đời này cũng sẽ không tách ra, nàng còn muốn làm thê tử của ngươi, vì ngươi sinh con dưỡng cái."
"Nghe đi, chỉ có đám đàn bà không biết xấu hổ mới dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy ." Nam Cung Nguyệt tức thời thêm một phen củi.
Nam Cung Triệt vẫn như cũ ngẩng đầu vô tội nhìn trời, nói, có thể nói ra những lời lẽ to gan không hợp đạo lý như vậy cũng không phải là chuyện một tiểu thư khuê các có thể làm được.
Nhưng Hạ Lan Tuyết lại không sao cả nhún nhún vai, "Ta chỉ nói thật mà thôi, hai người các ngươi cũng không nghĩ như vậy."
"Ai suy nghĩ như vậy? Ngươi đừng ngậm máu phun người." Nam Cung Nguyệt tức giận la ầm lên.
Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Các ngươi không muốn gả cho Hoa Âm? Không nghĩ sinh con cho hắn?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Ficción histórica| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...