Chương 138: Không trăng không gió

2.9K 59 1
                                    

Cơ Hoa Âm rất hiểu nữ nhân sao?

Cảm giác được nữ nhân trong ngực hơi căng thẳng, Cơ Hoa Âm ôm vào trên eo của nàng khẽ trấn an, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ khẽ cười nói, "Phụ nữ khác gia không biết được, nhưng người phụ nữ này của gia gia lại hiểu rất rõ."

A? Hắn rất hiểu chính mình? Hạ Lan Tuyết nghẹn ở trong lòng hắn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau, tựa hồ bởi vì hắn hiểu chính mình mà có chút không vui, nhưng đáy lòng lại rõ ràng chảy xuôi theo ngọt ngào tư vị.

Dừng một chút, tầm mắt rũ xuống, rơi vào trên người cô nương nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực, khóe môi giương cao ôn nhu, thấp cười nhẹ nói, "Người phụ nữ nhỏ này của gia, hơi lạnh một tý không được, đói không được, ủy khuất không được, nếu không, cặp tiểu móng vuốt kia sẽ nhéo người..."

A, oan uổng, nàng nào có? Hạ Lan Tuyết âm thầm lý sự, bàn tay lặng lẽ bấm một cái vào lòng hắn.

Vui vẻ trên mặt Cơ Hoa Âm tản ra, "Mặc dù tính tình có chút xấu, ngẫu nhiên cũng sẽ nổi lên chút tiểu tính tình, nhưng bản tính thuần lương, là nữ tử đáng để người ta nâng niu, sủng ái"

( nâng niu sủng ái ở trong lòng) Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy đầu quả tim khẽ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác hướng trong ngực hắn cọ xát, trên mặt vui rạo rực.

Hóa ra hắn lại tốt với nàng như vậy.

Thiếu Khâm chẳng nói đúng sai cười cười, "Phải không? Cơ tướng quân khẳng định như vậy? Không sợ bây giờ ngươi biết được chỉ là bề ngoài, một lúc nào đó ngươi phát hiện ra nàng không giống với suy nghĩ trong lòng ngươi thì ngươi còn đối xử với nàng được như vậy sao?"

"Này cũng không nhọc đến Thiếu Khâm đại nhân quan tâm." Cơ Hoa Âm lạnh nhạt trả lời.

Chính là, tử yêu nghiệt, còn dám châm ngòi? Liên quan gì hắn a.

"Ôi." Thiếu Khâm nhẹ nhàng nhướng mày, ngón tay thon dài đưa vào bên trong giỏ xách, cầm lên một con cá đã rửa sạch, "Là cái này sao?"

Đột nhiên, cũng không biết là trượt tay, hay do tiểu hồ ly trong ngực hắn đang đói, tiểu thân thể nhảy lên, mở miệng đớp cá trong tay hắn, nhai hai ba cái liền nuốt vào trong bụng.

Nhìn vật nhỏ trong lòng lấy tốc độ cực nhanh nuốt cá, Thiếu Khâm tựa hồ ngạc nhiên, "Vật nhỏ, liền tham thành như vậy? Bản Đốc bình thường không cho ngươi ăn sao? Thế nhưng chạy đến nơi đây cấp Bản Đốc mất mặt xấu hổ, xem quay đầu lại Bản Đốc như thế nào thu thập ngươi."

Là ảo giác sao? Vì sao lúc yêu nhân này nói, Hạ Lan Tuyết cảm thấy cái ót tựa hồ có gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo.

Nàng không khỏi quay mặt nhìn lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của Thiếu Khâm túm lấy tiểu hồ ly, tựa hồ đối với chuyện nó đoạt cá ăn rất căm tức.

"Ôi, tiểu người phụ nữ, xin lỗi vô cùng, vật nhỏ này không hiểu chuyện, đoạt cá của ngươi ăn, đừng trách móc." Thấy nàng nghiêng đầu nhìn đến, Thiếu Khâm nhún nhún mi, có chút nghiêm chỉnh thay tiểu ly xin lỗi.

Hạ Lan Tuyết nhíu mi, tiểu súc sinh ăn liền ăn, hắn còn nghiêm trang xin lỗi, cố tình ghét nàng sao? Nàng có so đo với một tiểu hồ ly sao?

Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ