Cơ Hoa Âm đi đến trước một lều vải, Lâm An xốc màn cửa, "Gia, ở bên trong.""Ừm." Cơ Hoa Âm đi thẳng vào, trong lều tràn ngập mùi máu và thuốc.
Tôn lão đầu đang bôi thuốc cho Lãnh Dịch Hiên, nhìn thấy Cơ Hoa Âm, lập tức đứng dậy.
"Tiếp tục." Cơ Hoa Âm giơ tay phân phó hắn.
Lúc này Lâm An bê cái ghế dựa đến.
Cơ Hoa Âm nhận lấy ngồi xuống, ánh mắt từ từ lướt qua nam nhân người đầy máu tươi, huyết nhục mơ hồ đang nằm trên giường.
"Gia, Lãnh nhị công tử bị chút ít thương da thịt, không có đáng ngại." Tôn lão đầu vội vàng hồi bẩm.
Trên giường, cũng không biết là bởi vì có Cơ Hoa Âm ở đây, Tôn lão đầu nhất thời vội vàng không để ý nặng nhẹ làm đau Lãnh Dịch Hiên, đang im lặng tự nhiên Lãnh Dịch Hiên kêu rên một tiếng, một cước đá văng Tôn lão đầu, nhăn răng trách mắng, "Ngươi muốn lão tử chết sao? Ra tay nặng như vậy? Hừ "
"Hỗn tiểu tử, nếu lão tử muốn ngươi chết, lại đi bôi thuốc băng bó cho ngươi sao?" Tôn lão đầu ngồi dưới đất, tức đỏ mặt.
Lãnh Dịch Hiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào Cơ Hoa Âm, "Ai biết ? Có người muốn lão tử chết, lại không dám quang minh chính đại, không phải tới đây để ám sao ?"
"Ngươi..." Lời này hiển nhiên là nhằm vào Cơ Hoa Âm , Lâm An nổi giận, sắc mặt xanh mét định phản bác.
Cơ Hoa Âm khẽ đưa tay, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng vội, "Lâm An, ngươi đỡ Tôn bá đi nghỉ một lát, nơi này có gia ở đây, hắn không chết được."
"Dạ." Lâm An đi tới, đỡ Tôn lão đầu đứng lên.
"Gia?" Tôn lão đầu đứng lên, bất an nhìn Cơ Hoa Âm, sợ Lãnh Dịch Hiên bỉ ổi kia lại mở mồm chọc giận gia, gia lại nhất thời nóng giận ra tay giết chết tiểu súc sinh này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Đi thôi." Lâm An kéo kéo Tôn lão đầu, theo ý hắn, dù gia có làm gì với tên Lãnh gia kia cũng là trừng trị đúng người đúng tội.
Hai người ra khỏi lều trại, màn cửa đóng kín, bên trong tối đi rất nhiều, không khí cũng ngột ngạt quỷ dị rất nhiều.
"Họ Cơ , mọi người đi rồi, có cái gì cần làm cứ việc làm, lão tử chịu nổi." Thấy hắn chậm chạp không nói, Lãnh Dịch Hiên rốt cục nhịn không được, gào trước, ước chừng là đụng chạm đến vết thương trên người , làm hắn đau đến nhíu mày, đập giường, "Họ Cơ , con mẹ nó lúc nào ngươi cũng là cái bộ dạng đức hạnh này, muốn chém giết muốn róc thịt thì làm luôn đi, nếu lão tử mà nhăn mặt, lão tử mang họ ngươi."
"Nhiều năm như vậy rồi, mà đầu ngươi to ra nhưng não không lớn lên tý nào sao?" Trong ánh sáng nhờ nhờ, Cơ Hoa Âm nhàn nhạt lên tiếng.
"Ngươi?" Nghiêng đầu sang chỗ khác, do ngược sáng mà hắn không nhìn rõ nét mặt tên kia , Lãnh Dịch Hiên tức lý sự, "Ngươi dám nói lão tử không có đầu óc?"
"Có đầu óc mà ba vạn binh mã không bắt được một bộ lạc nho nhỏ? Bị người vây tại nơi núi non hẻo lánh chim không ỉa phân này ? Thân là chủ soái mà còn để người ta bắt được đem đi hành hạ, thiếu chút nữa còn bị nữ nhân làm cho mất mạng rồi?" Cơ Hoa Âm vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói càng giống là người bình thường đang nói chuyện phiếm, nhưng mà, từng chữ từng câu lại như đao nhọn đâm vào trong tim Lãnh Dịch Hiên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Ficción histórica| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...