Hạ Lan Tuyết tức giận, đánh một cái vào lưng hắn, "Ngươi là da thịt mềm mịn giống như nữ nhân sao? Còn nhẹ chút? Ta cũng sẽ không đối với ngươi làm cái gì?""Khụ." Thiếu Khâm vùi đầu ở trong chăn, rầu rĩ ho khan hai tiếng, dường như mềm yếu chịu không nổi.
Hạ Lan Tuyết khóe mắt có rút, bình tĩnh nhìn hắn, một bộ dáng nằm ở đó mặc cho người làm thịt, bất chợt trong đầu là lạ.
Nàng biết, mọi người tập võ đều có thói quen như vậy, dưới tình huống có thể gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối không dễ dàng đưa lung gặp người.
Mà hắn, lại lộ ra tư thái yếu nhất cho nàng xem.
Đến tột cùng là đối với nàng quá tín nhiệm, hay là quá tự tin, nàng sẽ không làm thương tổn hắn?
"Thiếu Khâm." Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, âm thanh cũng có chút khô khốc, nghe ra trong đó có chần chờ cùng rối rắm.
"Ừ?" Thiếu Khâm hừ một tiếng.
"Ngươi? Ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?" Hạ Lan Tuyết giọng mỉa mai cười một tiếng, giống như tùy ý hỏi.
Thiếu Khâm nhẹ nhàng nghiêng đầu, kỳ quái nhìn nàng, "Như thế nào lại hỏi như vậy?"
"Hừ." Hạ Lan Tuyết hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi không cảm thấy, loại thời điểm này, để cho Như Phong hoặc là Như Vũ canh giữ ở bên cạnh sẽ an toàn hơn một chút sao?"
"Nha?" Thiếu Khâm nhếch mi.
Hạ Lan Tuyết câu môi, "Ngươi bây giờ ở loại trạng huống này, ta muốn là đối với ngươi làm chút gì, đơn giản dễ như trở bàn tay, không phải sao?"
"Vậy ngươi muốn đối với ta làm chút gì?" Lúc này ánh mắt Thiếu Khâm chợt lóe lên hứng thú.
Hạ Lan Tuyết bĩu môi, cười lạnh, "Thí dụ như, dứt khoát giết chết ngươi, tránh cho ngươi sau này đi hại người."
"Ồ." Hắn xem thường nhún nhún người, sau đó, lại nằm úp sấp xuống, thúc giục một tiếng, "Muốn chém muốn giết hay là róc xương lóc thịt thì tùy ngươi, chỉ là, động tác nhanh lên một chút, thắt lung ta đang không thoải mái."
Hạ Lan Tuyết thu liễm tâm trạng, nửa quỳ ở đầu giường, vén xiêm y của hắn lên, lộ ra vị trí eo ếch, một đôi tay đặt ngang hông hắn nhẹ nhàng nhấn mấy cái, hỏi, "Thế nào không thoải mái? Đau nhức? Trướng? Còn là thế nào?"
Thiếu Khâm không trả lời, chỉ không nhịn được lắc lắc thân thể cười nói, "Nhột..."
"Nhột? Trước đó không phải nói đau không? Là đau nhức căng đau hay là đau giống như kim châm?" Hạ Lan Tuyết đè hắn lại, không để cho hắn vặn vẹo loạn.
Gương mặt Thiếu Khâm đỏ ửng chỗ gò má, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ta cũng không thể nói, chính là mới vừa rồi nằm một tư thế quá lâu, kết quả là không đứng dậy nổi, trên người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không dùng được, chỗ thắt lung cảm thấy giống như là mát lạnh, từng trận rét run."
"Ô." Hạ Lan Tuyết kéo xiêm áo hắn xuống, sầu muộn nhìn hắn, thở dài nói, "Bỏ đi, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ mấy ngày là khỏe."
![](https://img.wattpad.com/cover/79860568-288-k507438.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Historical Fiction| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...