"Hoa Âm ca ca." Nhìn một nam một nữ ở đằng trước, Nam Cung Nguyệt không cam lòng muốn đuổi theo.Nam Cung Triệt bắt lấy tay nàng ta lôi lại, "Đủ rồi, nếu mẫu hậu biết ngày ngày ngươi đều đuổi theo sau mông người ta, nhất định sẽ cấm túc ngươi cho đến ngày hoàng tử Vệ Quốc đến đón dâu đấy."
"Không cần." Nam Cung Nguyệt lập tức thay đổi, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn, "Lục ca, ngươi đã nói, sẽ nghĩ giúp ta biện pháp để lui cửa hôn nhân này ."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải nghe Lục ca ." Nam Cung Triệt nghiêm túc nói.
Nam Cung Nguyệt liên tục không ngừng gật đầu, "Ta nghe mà, không phải là cái gì ta cũng nghe theo ca sao?"
"Tốt lắm, vậy về sau đừng quấn quýt lấy Cơ Hoa Âm nữa." Nam Cung Triệt nghiêm túc nói, nếu như trước đây, bên cạnh Cơ Hoa Âm không có nữ tử nào kề cận, muội muội lấy lý do đó để theo đuổi hắn cũng không nói được gì vì ai cũng có cơ hội, nhưng hôm nay, nhìn Hạ Lan Tuyết xuất hiện, hắn rõ ràng biết được, dù muội muội có làm bất cứ chuyện gì đi nữa cũng vô ích, mà để lâu nữa, lại giống như Tô Minh Ngọc, phí thời gian mà lại không được cái kết quả gì.
Nam Cung Nguyệt cắn môi, không cam lòng trừng mắt ca ca, "Ngoại trừ cái này."
"Chỉ có cái này." Nam Cung Triệt cười lạnh kiên trì, "Hiện tại cùng ta hồi cung, về sau nếu ta phát hiện ngươi còn quấn lấy Cơ Hoa Âm, không những ta bẩm báo cho mẫu hậu mà còn có thể đề nghị người đẩy nhanh ngày Vệ Quốc hoàng tử tới đón dâu đấy."
"Ngươi." Nam Cung Nguyệt tức giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, nhưng hết cách với hắn, chỉ đành phải hừ nói, "Ngươi thật độc ác. Được rồi ta nghe lời ngươi, nhưng mà ca cũng phải hứa với ta trong vòng nửa năm phải nghĩ cách lùi hôn sự này cho ta."
"Được rồi." Nam Cung Triệt sảng khoái đáp ứng, "Hồi cung."
"Vậy Ngọc tỷ tỷ..." Nam Cung Nguyệt không yên tâm.
"Không cần ngươi phải lo." Nam Cung Triệt kéo nàng đi luôn.
Bên này, Cơ Hoa Quân thương tiếc nhìn Tô Minh Ngọc, bất đắc dĩ thở dài, "Tốt lắm, mọi người đi rồi, muốn khóc liền khóc lên đi."
"Không cần ngươi quan tâm." Tô Minh Ngọc đẩy hắn ra, trực tiếp rời đi.
Cơ Hoa Quân không yên tâm để nàng ta một mình, vội vàng đi theo, "Ngọc nhi, ta biết rõ ta hiện tại nói cái gì, ngươi đều nghe không lọt, nhưng ta vẫn phải nói. Buông tay đi, Cửu đệ hắn sẽ không tiếp nhận ngươi . Mười năm còn chưa đủ sao? Cuộc đời của ngươi còn có mấy mười năm để ngươi lãng phí?"
Tô Minh Ngọc ngẩn người, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Cơ Hoa Quân, khóc ròng nói, "Nhưng mà, ta không cam lòng, vì cái gì ta đợi hắn những năm này, hắn đều không hề bị lay động, lại hết lần này tới lần khác động tâm với một hài nhi? Hoa Quân, ngươi nói cho ta biết, Hạ Lan Tuyết tốt hơn ta ở điểm nào?"
"Nha đầu ngốc, nàng làm sao sẽ hơn ngươi? Nàng chỉ là một vu y nữ nho nhỏ làm sao xứng đáng xách giày cho ngươi." Cơ Hoa Quân thương tiếc nhìn xem nàng, an ủi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Ficção Histórica| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...