Đút xong cho Hạ Lan Tuyết tốt lắm, Cơ Hoa Âm dụ dỗ nàng lại ngủ thêm một lát, chờ nàng ngủ, lại đi vào cung.Hạ Lan Tuyết cũng ngủ không được bao lâu, Tiết mama nấu canh xong, đưa vào phòng.
"Bây giờ là giờ nào?" Hạ Lan Tuyết vùi ở trong chăn, hơi mở mắt, híp mắt hỏi.
Tiết mama để canh nóng xuống, nhìn nàng cười, "Mặt trời cũng chiếu đến cái mông, ngươi nói xem là giờ gì? Một lát nên chuẩn bị cơm trưa đi. "
"Hả?" Đã muộn như vậy sao? Hạ Lan Tuyết vội vàng ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, có lẽ ngủ hơi nhiều, đầu có chút mơ hồ đi.
Vừa định xốc chăn xuống giường, chợt nhìn thấy bắp chân trần của mình kia, nàng lại vội vàng rúc vào chăn, thẹn thùng nhìn Tiết mama.
Tiết mama cười nhạo, "Lúc này mới biết xấu hổ sao? Chờ chút, ta lấy xiêm áo cho ngươi."
"Được." Hạ Lan Tuyết ôm chăn, dựa vào trên gối đầu, thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, đáy lòng tràn đầy cảm giác vui sướng.
Rất nhanh Tiết mama liền ôm bộ đồ mới đến, từ y phục mặc bên trong, áo ở bên ngoài, quần, còn có giày vớ, cái gì cần có đều có.
"Gia nói xiêm áo ngươi bị ướt, không thể mặc, đây là sáng sớm hắn đi ra ngoài tự mình mua, để cho ngươi đi tạm giày này, ngày khác, sẽ mời người tới đây, đặc biệt làm mấy bộ xiêm áo cho ngươi."
Hạ Lan Tuyết cười hì hì, "Thật ra, cũng không có gì, hắn mua cái gì ta đều thích."
Hơn nữa đồ mua cũng nhất định không kém so với làm.
Tiết mama cười xoay người, "Được, ngươi mặc xong, liền uống bát canh này. Vốn là, ta hao tâm tổn trí nấu món này, là muốn cho Gia uống, hắn một mực dặn dò ta muốn nhìn ngươi uống hết, ai, nha đầu ngươi được lợi rồi."
Hạ Lan Tuyết nhanh chóng mặc xong xiêm áo đi giầy, nhảy xuống giường, liền chạy tới chén canh kia, bưng lên liền uống.
Uống xong, mấp máy môi, cảm thấy mùi vị là lạ.
"Cái này là canh cái gì? Rất tanh."
Tiết mama nhìn nàng uống còn chén không, đáng tiếc, "Canh lộc tiên đó, ngươi không biết lộc tiên này, rất khó tìm, lão thân cất kỹ nhiều năm. Chính là cho Gia. Kết quả, hắn lại một lòng đưa cho ngươi dùng."
"Lộc? Lộc tiên?" Hạ Lan Tuyết bỗng cảm thấy trong dạ dày quằn quại khó chịu một trận, bộ dáng muốn nôn.
Tiết mama liếc nàng một cái, "Ngươi làm gì thế? Nếu như dám phun ra, lão thân sẽ không để yên cho ngươi."
Hạ Lan Tuyết chính là muốn ói, vật kia vào bụng rồi làm sao có thể ói ra ngoài, nàng cũng chỉ là cảm thấy khó chịu thôi.
Nàng khoát khoát tay, "Thôi. Ta không nhiều lời với bà, ta muốn đi về trước."
"Về chỗ nào? Ngươi không đợi gia trở lại sao?" Tiết mama hỏi.
Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt qua loa đầu tóc, nhìn bà cong môi cười một tiếng, nói, "Không đợi, nếu như hắn nghĩ tới ta, sẽ tới tìm ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
أدب تاريخي| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...