Lúc tỉnh lại, Hạ Lan tuyết đã thấy mình nằm ở trên giường rồi, mà Cơ Hoa Âm là nằm sấp ở trên người nàng, như vậy gần sát, nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp của hắn."Ngươi đối với ta làm cái gì?" Nàng trợn to hai mắt, nhất đôi bàn tay sít sao níu lấy ngực áo hắn.
Cơ Hoa Âm dò xét xiêm y trước ngực bị nàng túm nhăn, nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi vẫn cầm chặt như vậy không buông, ta thật sự muốn áp xuống rồi "
Hóa ra, sợ đè nặng nàng, hai tay hắn liên tục chống đỡ bên người nàng, để giảm bớt trọng lượng cơ thể đè lên nàng.
Tư thế làm người ta mơ màng như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ của Hạ Lan Tuyết đỏ lên, nghĩ đến chuyện vừa phát sinh , đáy mắt nàng nhộn nhạo thoáng cái ngọt ngào lại cười đến đắc ý, bàn tay nhỏ bé tóm chặt hơn, chính là muốn cùng hắn sít sao kề nhau.
"Ngươi áp chế a, vừa rồi ngươi hôn đều hôn qua, còn sợ áp chế sao?"
Cơ Hoa Âm nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, cười khẽ, "Không biết xấu hổ tiểu nha đầu, ngươi cứ như vậy không thể chờ đợi được?"
"Ai chẳng biết thẹn?" Hạ Lan Tuyết không cam lòng phản bác, có chút sưng đỏ môi khẽ mân mê, hờn dỗi la hét, "Rõ ràng là ngươi đối người ta như vậy, lại nói ta không biết xấu hổ. Ngươi biết xấu hổ sao?"
"Ngươi không phải là liên tục rất muốn sao?" Cơ Hoa Âm môi hồng cong lên, lộ ra thoáng cái nhiếp nhân tâm hồn tùy ý mỉm cười.
Hạ Lan Tuyết bên tai như bị phỏng, sẵng giọng, "Ta nghĩ muốn ngươi liền cho sao? Vậy ta muốn gả cho ngươi, cưới sao?"
Thần sắc Cơ Hoa Âm khẽ cứng lại.
Hạ Lan Tuyết nhìn, đáy lòng không khỏi đau nhói, bĩu môi một bộ bị thương vẻ mặt, oán giận nói, "Ngươi đã nói với ta, nữ tử danh dự đặc biệt là trọng yếu. Hôm nay ta bị ngươi thân qua ôm qua còn áp chế qua, danh dự cũng coi như hủy thành cặn bã. Ngươi chịu trách nhiệm cũng được, không chịu trách nhiệm cũng được, dù sao, đời này ta liền gả ngươi."
"Tuyết Nhi." Hắn đột nhiên đưa tay ôn nhu vuốt vuốt sợi tóc trơn mịn của nàng, trong con mắt thâm thúy nổi lên ý tứ hàm xúc không rõ.
"Hửm?" Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, vô luận kiếp trước kiếp này, chỉ cần hắn vừa xuất hiện ánh mắt như thế, nàng sẽ hoảng hốt, bởi vì, nàng tổng đoán không ra trong lòng hắn đầu đang suy nghĩ gì.
"Thật sự rất muốn gả cho ta?" Hắn hỏi.
Hạ Lan Tuyết kia lòng thấp thỏm rốt cục rơi xuống, vội hỏi, "Thật sự, muốn gả, ngươi đồng ý không? Đồng ý đi."
"Đáp ứng ta một điều kiện." Hắn sắc mặt nghiêm túc nói.
Hạ Lan Tuyết cũng đi theo nghiêm túc, "Được, ngươi nói."
Đôi mắt đen láy của Cơ Hoa Âm nhìn nàng, nói từng chữ một, "Ngươi như gả ta, đời này liền là người của ta."
"Đó là tự nhiên." Hạ Lan Tuyết buồn cười ngắt lời hắn, hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới muốn trở thành nữ nhân của nam nhân khác ngoài hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Historische Romane| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...