Quyết tâm của Chúng ta
◇◆◇◆◇
Tôi đã quyết định việc làm thế nào để đi cứu Claire và chúng tôi đã rời ngôi làng elves sau khi được phái đi bởi mẹ của Alice, và chúng tôi đã nhanh chóng đi đến lãnh thổ nhà Sfir mà không gặp bất cứ rắc rối nào cả.
Nhân tiện, tôi đang ngụy trang bản thân mình một chút bằng cách mặc đồ của dân thường. Alice cũng đã đeo lại món đồ trang trí tóc của mình. Khuôn mặt của Alice là không hề biết đến đối với gia đình Sfir, nhưng nếu cô ấy bị biết rằng là một thượng elf, cô ấy sẽ nổi bật theo một cách khác biệt.
Bằng cách này, chúng tôi đã đến được thị trấn nhà Sfir. Chúng tôi được ẩn mình ở trong một con ngõ hẻm giữa bóng đêm khi mà chúng tôi theo dõi căn dinh thự nhà Sfir.
"Vậy, Alice? Cô nghĩ rằng nó sẽ khả thi chứ?"
"Những lính gác... Có hai người đang quan sát cổng vào và cũng có một đội tuần tra bao gồm hai người. Vậy, có vẻ như có hai nhóm canh gác gồm hai người. Em không biết rằng có bao nhiêu lính canh ở bên trong, nhưng em nghĩ rằng hẳn sẽ khả thi để thực hiện kế hoạch đấy."
"Tôi hiểu rồi..."
Cuối cùng thì, tôi có thể cứu Claire. Mặc dù tôi nghĩ vậy, tôi có thể cảm thấy trái tim của mình đang mất hết can đảm.
Tôi muốn cứu Claire. Điều đó tuyệt đối là thật, nhưng... tôi liền đảo mắt của mình nhìn vào Alice người mà đang ôm chặt lấy tôi.
Alice đặt tất cả sự tin tưởng của mình vào tôi và kế hoạch của tôi nữa, và nỗ lực tiến tới để cứu Claire. Cái cách mà cô ấy nhìn ngay bây giờ liền gợi nhớ cho tôi thật nhiều về Milli ngày hôm đó...
Nếu mà Alice biến mất bởi vì hành động của tôi thì - cảm giác này càng tăng lên khi chúng tôi tiến tới gần hơn căn dinh thự nhà Sfir.
"Hey, Alice. Trong tuần qua, tôi cũng đã trở nên có khả năng sử dụng tinh linh thuật, nếu tôi sử dụng những khuôn mẫu đơn giản. Vậy nên, không cần thiết cho cô để mà phải mạo hiểm -"
Tôi không thể hoàn thành câu nói của mình. Alice đã đặt ngón tay nhỏ, mảnh mai của mình lên miệng của tôi.
"... Hey, anh còn nhớ những gì em đã nói về anh trai của mình không?"
"Ah, tôi nhớ chứ. Cô đã nói anh ấy rất là tử tế."
"Yeah, anh trai của em rất là tử tế. Em đã yếu ớt tới mức anh ấy luôn luôn phải bảo vệ em, nhưng em đã không biết gì về điều này và em đã không nhận ra rằng anh trai của em đã buộc bản thân mình phải làm vậy, kết quả là em đã mất đi người anh trai yêu quý của mình."
Cô ấy đang nghĩ về anh trai của mình sao? Alice liền nhìn lên vầng thanh nguyệt ở giữa bầu trời sáng.
"Em sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó lần nữa, em chắc chắn không muốn cảm thấy đau như thế nữa đâu. Vậy nên, em sẽ đi giúp Claire cùng với anh, Leon."
"Tôi hiểu rồi..."
Đúng vậy...
Không đời nào Alice sẽ cho phép tôi bỏ cô ấy lại đây trong khi tôi đi vào một mình. Nếu cô ấy có một nỗi sợ về việc mất đi những người mà thật quan trọng đối với mình, sẽ là lẽ tự nhiên rằng cô ấy sẽ có một nỗi lo sợ về việc bị bỏ lại phía sau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!
Fantasy"Hãy sống tự do vì em, nhớ là phải thật hạnh phúc đấy nhé." Đó là những lời cuối cùng mà Yuya đã nghe được từ người em gái của cậu ấy, thành viên trong gia đình còn sót lại cuối cùng của cậu ta. Tuy nhiên, Yuya cũng đã mắc phải căn bệnh tương tự em...