Một Tài năng Đáng Kinh ngạc
◇◆◇◆◇
Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra lũ cướp, chúng đồng loạt bắn mũi tên về phía những học viên đang tụ tập. Tôi đã nghĩ không đời nào chúng lại lên kế hoạch làm hại các học viên, và, bởi vì điều này, tôi đã phản ứng chậm.
"- Ku"
Tôi nhanh chóng vượt qua sự khó chịu của chính mình và tập trung toàn bộ nỗ lực để biến đổi mana trong không khí thành ma năng. Tôi bắn ra một sóng xung kích về hướng lũ cướp ở trước mặt để thổi bay những mũi tên.
- các học viên có ổn không vậy!?
Tôi chỉ có thể chặn lại những đòn tấn công ở phía trước mà thôi; nếu mà có bất kỳ tên cướp nào ở phía sau tôi, đòn tấn công của chúng có lẽ đã vượt qua mất rồi. Tôi bèn ngoảnh lại trong lo sợ những gì mình có lẽ sẽ trông thấy. May mắn thay, các học viên vẫn an toàn.
Những mũi tên đã bị đánh văng ra xung quanh tương tự như cách tôi xử lý đòn tấn công bên này. Alice hẳn đã chặn chúng lại bằng tinh linh thuật của mình.
... họ an toàn rồi.
Tôi biết là mình có thể trông cậy vào Alice, nhưng trong tích tắc tôi sợ hãi điều tồi tệ nhất, nó quả đúng là đau tim mà.
Quan trọng hơn, tại sao chúng lại đột nhiên tấn công bằng cung tên cơ chứ? Chúng không phải đang cố gắng bắt giữ các học viên sao? Hay có lẽ chúng ổn khi bắt giữ vài học viên, cho dù những người khác phải chết chăng.
Tôi không chắc chắn mục tiêu của chúng là gì, song tôi không còn thời gian để mà lãng phí suy nghĩ về nó nữa.
Tôi nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình về phía những tên cướp mà tôi đã chặn lại đòn tấn công. Tất cả chúng đều có vẻ khó chịu khi đòn tấn công của chúng đã bị ngăn chặn.
Nếu cứ để yên như vậy, chúng sẽ tập hợp lại và tấn công một lần nữa ngay. Tôi cần phải hạ gục chúng một cách nhanh chóng mới được.
Lửa à - không, không ổn chút nào cả. Umm... gió chăng? Gió có lẽ sẽ hiệu quả đấy. Tôi không quá tự tin vào độ chính xác về ma thuật của mình, nhưng nếu tôi nhắm vào dây cung của chúng, tôi hẳn sẽ có thể - cắt đứt chúng!
Giờ thì tôi đã xử lý cung tên của chúng và chúng không còn có thể làm hại các học viên nữa, tôi có thể tập trung vào việc hạ gục chúng từng tên một -
"Ugyaa!?"
"Tay tao!? Tay tao bị aaahhhh!?"
"Đau quá!"
... Huh? Hầu hết những tên cướp đều đã ngã gục xuống đất và... tay của hắn bị sao cơ? Tôi đã vô tình sử dụng quá nhiều sức mạnh hay sao!?
... à-à thì, chẳng sao cả. Những kẻ này đang cố làm hại chúng tôi mà. Bảo vệ bản thân và các học viên chính là ưu tiên hàng đầu của tôi. Tôi cần phải đảm bảo tất cả những tên cướp còn lại cũng hoàn toàn bị vô hiệu quá mới được.
Nói cách khác, tôi liền bắt đầu màn "thảm sát" lên những tên cướp. (Trans: Đến lúc anh thể hiện rồi!!!)
Tôi hạ gục tên cướp đang la hét về cánh tay của gã bằng một cú đấm, rồi nhanh chóng sút vào cằm một trong những tên cướp đã ngã xuống gần đó, khiến hắn bất tỉnh luôn. Cứ như vậy, tôi băng qua từng tên cướp còn lại, hạ gục chúng mỗi khi tôi lao đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!
Fantasy"Hãy sống tự do vì em, nhớ là phải thật hạnh phúc đấy nhé." Đó là những lời cuối cùng mà Yuya đã nghe được từ người em gái của cậu ấy, thành viên trong gia đình còn sót lại cuối cùng của cậu ta. Tuy nhiên, Yuya cũng đã mắc phải căn bệnh tương tự em...