Chương 33: Cái món lẩu quỷ quái này

7.2K 452 37
                                    

Có lẽ mùa đông và lẩu đúng là tuyệt phối, cũng có thể là vì khẩu vị của đồng bào cả nước qua hàng trăm năm vẫn có tính nhất trí, cho nên món lẩu đông khách hơn cả mong đợi, khách tới muộn thường không được ăn vì đã hết nồi, Thẩm Thiều Quang lại vội vàng đi đặt làm thêm mấy cái nồi nữa.

Lúc đi đặt làm nồi, người thợ thủ công kia nói với Thẩm Thiều Quang: "Mấy hôm nay cũng có người cầm bản vẽ tương tự tới đặt làm."

Người cùng nghề sao? Thẩm Thiều Quang cười hỏi: "Đặt làm mấy cái?"

Người thợ thủ công kia nói: "Năm cái, nhìn dáng vẻ giống như tôi tớ nhà giàu có."

Thẩm Thiều Quang hiểu ra, tám phần mười là khách hàng tới quán ăn thấy ngon nên cũng muốn tự chuẩn bị để ăn trong nhà. Nói cho cùng thì cũng là kẻ có tiền, nồi đắt như vậy mà mua một lúc hẳn năm cái.

Ở thời đại này còn chưa có ý thức gì về bản quyền, hơn nữa nồi lẩu này cũng không phải do nàng tự sáng chế, cũng không có ý định độc quyền nó, Thẩm Thiều Quang cười nói: "Ngươi cứ làm cho bọn hắn là được."

Lúc đầu người thợ thủ công kia cũng không từ chối, chỉ biết rằng cô nương này là chủ quán rượu, sáng tạo ra thứ đồ đặc biệt này, bây giờ bị người ta bắt chước thì sợ là sẽ gây trở ngại cho nàng nên mới nói với nàng một tiếng, ít nhiều gì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Bây giờ nghe nàng nói có thể làm cho người khác thì người thợ thủ công kia cười: "Cô nương thật là rộng lượng."

Được người ta tặng cho cái thẻ người tốt, Thẩm Thiều Quang vui vẻ nhận lấy.

Thực ra không chỉ có lò rèn này nhận được đơn đặt hàng làm nồi lẩu mà lò rèn khác ở Tây Thị cũng được người ta đặt làm cái nồi tương tự thế này, chỉ là nồi này cao thấp lớn bé thế nào, kích thước khoang nồi ra sao đều đã trải qua sự kiểm chứng lâu dài của thời gian, nhìn qua thì có vẻ như không có yêu cầu gì cao, nhưng nếu nắm không rõ làm không tốt thì sẽ hoặc là không rút được lửa, hoặc là bị cháy dưới đáy nồi.

Cho dù khách nào may mắn được cái nồi thích hợp thì cũng phát hiện ra là sao của nhà mình ăn không ngon như ở quán rượu Thẩm Ký.

Cho nên ấy à, nồi chỉ là bước đầu tiên thôi! Còn có cả nước lẩu, gia vị, nguyên liệu...

Bọn ta là quán rượu chuyên nghiên cứu sáng tạo ra cái mới! Thẩm Thiều Quang không ngừng sửa cũ thành mới, làm ra cái nào bị bắt chước cái đó lại chẳng cái nào vượt qua được*.

Nghe xong câu danh ngôn thời hiện đại này của Thẩm Thiều Quang, A Viên ra sức gật đầu lia lịa, cảm thấy cô nương nhà mình đúng là chẳng có chỗ nào không tốt, người đẹp tấm lòng lại lương thiện, biết viết chữ biết tính toán, nấu ăn ngon mà vẽ tranh cũng đẹp, đến cả nói chuyện cũng có đạo lý.

* Câu nói tương tự: We create, others copy. We lead, others follow.

Vẻ mặt của A Xương không khác A Viên là mấy, cũng cười híp mắt gật đầu, Thẩm Thiều Quang thấy hai người này như vậy thì không khỏi nghĩ tới mấy con chồn mèo đứng xếp hàng ăn trái cây...

Tiệm cơm nhỏ thành Trường AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ