Chương 63: Tấm chiếu trúc kỳ lạ

5.9K 378 52
                                    


Mấy hôm nay nhiệt độ tăng cao, ban ngày thì còn tạm chịu đựng được, nhưng ban đêm không có lấy một ngọn gió, bên ngoài tiếng ve râm ran lúc dài lúc ngắn, nghe còn ầm ĩ hơn cả ban ngày, Thẩm Thiều Quang thành công mất ngủ, tới canh ba mới miễn cưỡng chợp mắt được, sáng sớm lại tỉnh giấc, gối ướt đẫm, lưng dính vào chiếu, cả người dinh dính, ôi trời - sao mà mùa hè năm nay khó chịu như vậy chứ?

Đứng dậy tu một cốc nước sôi nguội mới dễ chịu hơn một chút. Tính ra cũng lạ thật, trước kia còn ở Dịch Đình, cả đám người chen chung một căn phòng, qua bao nhiêu ngày rét căm hay nóng nực như vậy vẫn ngả đầu xuống gối là ngủ ngay, năm ngoái ở trong am Quang Minh qua mấy ngày trời sauna cũng không bị mất ngủ, thế mà năm nay ở phòng mình, cửa sổ dùng lụa mỏng, mặc váy ngủ đai đeo, sao lại không ngủ ngon nổi?

Thẩm Thiều Quang cười giễu bản thân một tiếng, có lẽ đây chính là cái gọi là "ngủ trong đau khổ, tỉnh trong yên vui" đây.

A Viên vẫn còn đang ngủ, Thẩm Thiều Quang không gọi nàng ta dậy, ôm chiếu, vỏ gối và đồ ngủ đã thay đi ra giếng giặt. Chiếu và vỏ gối giặt xong thì phơi ngay trong sân, đồ ngủ thì chỉ có thể mang về trong phòng hong khô - dù sao cũng phải kiêng dè tới quan niệm của thời đại.

Sau đó lại đánh răng, rửa mặt tiện thể gội đầu, Thẩm Thiều Quang cảm giác mình rốt cuộc cũng nhẹ nhàng khoan khoái rồi, rũ tóc đi ra quán xem Vu Tam làm món gì cho bữa sáng.

Thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Thiều Quang, Vu Tam liền cau mày: "Ban đêm đi làm trộm đấy à?"

Thẩm Thiều Quang bày ra vẻ mặt vô tội, ta cũng đâu có muốn, ngươi cho rằng muốn làm quốc bảo dễ như vậy sao?

A Viên cũng rửa mặt xong đi ra, A Xương xách tào phớ từ phường đậu phụ về, bánh nướng vừng của Vu Tam cũng vừa xong. Thẩm Thiều Quang vớt trứng gà vừa luộc xong ra, cắt mấy thứ dưa muối thành sợi hoặc thành miếng, Vu Tam lại chuẩn bị thêm tỏi giã, tương thù du, tương vừng, hoa hẹ, rau thơm cho vào trong tào phớ, thế là đã xong bữa sáng của Thẩm Ký.

Món tào phớ này Thẩm Thiều Quang biết nguyên lý nhưng lại không biết làm, nói với nương tử Cầu gia, thử vài lần, quả thật làm ra được thành phẩm siêu tốt.

"Người mua tào phớ không ít đâu." A Xương nói như thế, lại vui vẻ cười: "Ta tới không cần đợi, Cầu nương tử múc cho ta trước." Dáng vẻ rất là đắc ý.

Thẩm Thiều Quang mỉm cười, đúng là trên người trẻ con có cái tật chung của toàn loài người, ví dụ như là rất thích đặc quyền, dù chỉ là chút đặc quyền bé cỏn con.

Bản thân Thẩm Thiều Quang thì lắm khuyết điểm hơn, vì vậy yêu cầu đối với người bên cạnh cũng không cao, chỉ cười nói: "Sau này đừng như vậy nữa, người ta đã phải đợi rồi mà."

A Xương rất nghe lời, cười đáp được.

Thẩm Thiều Quang rưới vào trong tào phớ một ít nước hầm xương, các loại tỏi giã, tương vừng, tương thù du cũng thêm mỗi loại một ít, lại rắc thêm một thìa rau thơm cắt nhỏ, mùi vị rất tươi mới, rất ngon miệng.

Có lẽ là nhờ tào phớ kích thích dạ dày, vốn ban đầu còn không muốn ăn cái gì, bây giờ Thẩm Thiều Quang đã ăn hết một quả trứng gà, ăn xong tào phớ lại thêm một chiếc bánh nướng vừng công chúa Vu Tam mới nướng. Bánh con con chỉ lớn bằng lòng bàn tay, bên trong bọc tương vừng và muối tiêu, cuộn từng vòng từng vòng, vàng giòn thơm lừng.

Tiệm cơm nhỏ thành Trường AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ