Chương 44: Bữa cơm tất niên vui vẻ

6.6K 404 14
                                    


Chu quản gia ôm một cái rương đặt lên sàn nhà trong thư phòng, bẩm báo: "A lang, cái này tìm thấy trong tiểu viện ở phía tây trong lúc quét dọn, có thể là của chủ cũ, lão nô không dám tự quyết, đặc biệt bẩm báo a lang."

Tòa nhà này rất lớn, Lâm gia lại ít người, nô bộc cũng không nhiều, đầu năm nay lúc dọn vào thì chỉ tu sửa quét dọn các viện chính, sảnh đường và hoa viên, cho nên chỗ vốn dành cho nô bộc, chỗ đặt đồ linh tinh thì không khỏi qua loa, bây giờ chuẩn bị đón năm mới mới dọn dẹp toàn bộ một lượt, thế cho nên mới phát hiện ra một ít đồ cũ.

Số đồ cũ đó đều đã cũ nát, bọn nô bộc chất thành một đống giữa sân, định châm lửa đốt luôn một thể. Chu quản gia đi kiểm tra tình hình thì phát hiện đám sách đang chuẩn bị bị đốt này.

Mấy quyển sách này không được giữ gìn kĩ càng, không ít quyển đã mục rữa, cho dù có là tác phẩm của học giả tiếng tăm thì bây giờ cũng chẳng đáng giá tiền nữa. Chu quản gia cũng coi như là người đọc sách, cầm một quyển lên lật lật, không ngờ lại là bản hiếm do đại nho tiền triều chú giải! Mấy quyển khác có quyển là thơ, có quyển là du ký, có thư từ, ngẫu nhiên có thể bắt gặp chữ viết của chủ nhà, nét chữ vô cùng phóng khoáng thoát tục.

Chu quản gia nghĩ ngợi một lát, lấy hết cả, phủi sạch bụi bặm rồi đặt vào trong rương, bây giờ thấy Lâm Yến nghỉ ở nhà thì mang tới.

Lâm Yến thả quyển sách trong tay xuống, đứng lên đi tới. Cầm quyển chú giải bản hiếm kia lên lật một cái, không ngờ lại nhìn thấy nét chữ ở trên đình trong vườn.

"Cứ đặt ở đây đi." Lâm Yến gật đầu với Chu quản gia.

Chu quản gia hành lễ rồi lui đi.

Lâm Yến không ngại bụi bặm, đặt hết sách lên bàn, lật xem từng quyển một. Theo lý mà nói thì trước đây lúc xét nhà, thư phòng phải là nơi quan trọng nhất, nhưng có lẽ mấy quyển sách này đặt ở phòng ngủ hoặc chỗ nào khác nên không bị tịch thu, sau đó tòa nhà này được bán cho người khác, thế là số sách này lưu lạc vào tay nô bộc của chủ nhà.

Từ trong những quyển sách này dường như có thể nhìn thấy được vị thị lang bộ Lễ nho nhã cởi mở kia, hắn yêu thơ yêu rượu, có thú nhàn tản, hơi phóng túng nhưng lại không mất đi sự đúng mực, tính tình hiền hòa lại ngông nghênh... Đúng là kẻ sĩ phong lưu chân chính.

Lâm Yến nhớ tới những lời rất không khuôn phép của vị Thẩm cô nương kia, mặt mày thì hào hứng, lại còn bức tranh thôn quê nhàn nhã kia, chắc hẳn cũng là bắt nguồn từ đây. Chỉ là cha thì hơn ở vẻ thanh nhã, trong khi con gái lại... có phần thiếu đứng đắn.

Nghĩ tới Thẩm cô nương, bên dưới lại thật sự có đồ của nàng - vở tập viết.

Kiểu chữ mà nàng tập viết là chữ khải Chung Vương*, mặc dù nét chữ còn non nớt nhưng cũng có thể nhìn ra nét thanh thú mềm mại, khác xa kiểu chữ nét mảnh đầy tinh thần hiện giờ. Chắc hẳn chữ hiện giờ là học được từ các tiến sĩ trong cung.

* Chung Vương chỉ Chung Diêu và Vương Hy Chi, hai bậc thầy thư pháp.

Trên quyển vở tập viết, ngoài nét chữ non nớt này ra thì còn có hai kiểu chữ khác, một thì khoan thai xinh đẹp, một lại phóng khoáng hào hiệp. Kiểu chữ khoan thai xinh đẹp kia viết: "Chữ của A Tề, như nằm như ngồi." Kiểu chữ phóng khoáng hào hiệp kia lại là: "Như nằm như ngồi, ngay thẳng thoát tục."

Tiệm cơm nhỏ thành Trường AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ