Thẩm Thiều Quang đang ngồi bóc củ hương bồ trong bếp.
Cái món hương bồ này, kiếp trước chỉ biết là ở Hoài An và Tế Nam là nhất.
Hoài An ở phía nam, tới cuối xuân thì đi đào hương bồ, phổ biến nhất là gói sủi cảo nhân thịt lợn hương bồ, ai mà thích ăn tươi ngon hơn một chút thì có thể cho thêm tôm nõn bóc vỏ; hoặc là bỏ vào trong canh thịt gà mái già, đến khi canh chín thì vớt hương bồ ra, cho thêm muối và gia vị là xong, canh gà mái già hương bồ hầm kiểu thế này vừa thơm nồng lại vừa ngon ngọt; hoặc cũng có thể xào với lươn, với tôm khô, chưng với sư tử đầu, hoặc cho dù chỉ lấy một loại rau xanh bất kỳ nào đó mang lên xào chung cũng rất tươi ngon.
Tế Nam thì ở phía bắc, muốn ăn hương bồ phải đợi tới hè. Bình thường có thể xào không, xào với thịt, cho vào nước lẩu, lăn bột chiên giòn, nhưng nổi tiếng và kinh điển nhất vẫn là canh sữa hương bồ.
Nhưng mà không biết là vì vận may của Thẩm Thiều Quang không đủ hay là hiểu không đúng mà mấy lần ăn "canh sữa hương bồ" thì nước canh đều dùng là bột mì điều hòa, cho thêm các loại tôm nõn bóc vỏ, chân giò hun khói và hải sâm gì đó, màu sắc rất bắt mắt, mùi vị cũng không tệ, nhưng Thẩm Thiều Quang luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó - trong cách hiểu của Thẩm Thiều Quang thì "canh sữa hương bồ" là dùng xương để chế biến nước dùng.
Thẩm Thiều Quang thực sự không ngờ rằng ở Đại Đường, ở Trường An mà cũng có hương bồ tươi, đây là cơ hội trời cho để nàng thử làm canh sữa hương bồ sao?
Hàng rau nói rằng hương bồ này mọc ở ven Vị Thủy, sau khi hái lên thì dùng bùn ướt bọc lại, giục ngựa đưa về Trường An. Hàng rau nhận rồi thì rửa sạch bày sạp bán hoặc đưa tới phủ đệ của các quý nhân hay các quán rượu.
"Nếu không thì sao nó có thể tươi thế được? Y như búp măng." Hàng rau cười nói.
Tốn nhiều công sức như vậy mới đưa được đến tay thì đương nhiên là không rẻ, thế nhưng Thẩm Thiều Quang vẫn mua không ít, lại hẹn nếu hôm khác còn hương bồ nữa thì cứ đưa tới.
Thứ này bóc ra ăn luôn thì mới tươi ngon. Vu Tam và A Xương dậy từ sáng sớm, buổi trưa cũng chủ yếu là bọn họ loay hoay bận rộn trong bếp nên buổi chiều Thẩm Thiều Quang bảo bọn họ đi nghỉ một lát, tự nàng chuẩn bị đồ ăn bữa tối, nhặt rửa rau, ướp thịt, tiện thể trông chừng lửa trên lò.
A Viên đi tới muốn bóc cùng Thẩm Thiều Quang nhưng bị Thẩm Thiều Quang đuổi đi: "Nóng lắm, ngươi lại không thoải mái, đi nghỉ một chút đi."
A Viên đứng lên chạy một vòng, sau đó lại trở về: "Cứ để ta giúp cô nương bóc rau đi, dù sao cũng đói bụng, đi nghỉ cũng không thoải mái, chi bằng làm chút việc phân tán lực chú ý."
Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ bật cười.
Tối hôm qua A Viên ăn không ít thịt dê nướng, còn ăn thêm ngọc tiêm diện, trước lúc đi ngủ lại ăn thêm hai quả đào to, nếu không phải Thẩm Thiều Quang can ngăn thì có khi còn ăn thêm một quả nữa, ban đêm lại ham lạnh, để bụng trần nằm ngủ, tới canh năm thì mò dậy chạy đi nhà xí mấy chuyến. Sáng sớm dạ dày vẫn còn khó chịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiệm cơm nhỏ thành Trường An
Lãng mạnTác giả: Bánh Anh Đào Giới thiệu: Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại...