Thẩm Thiều Quang cầm cái nhíp, nheo mắt ngồi xổm bên cạnh ang nước sau tiệm, tìm nhổ lông trên thủ lợn.
Ở thời đại này, thịt lợn vốn không phải thứ gì cao cấp thượng đẳng, mà mấy bộ phận như đầu lợn thì lại càng là thứ hèn mọn, nhưng mà Thẩm Thiều Quang lại cứ yêu cái thứ hèn mọn này.
Lúc còn bé, gần nhà nàng có một cửa hàng thịt xông khói, bán các loại thịt lợn, lạp xưởng, gà xông khói, thỉnh thoảng còn bán thịt bò kho. Từ nhỏ Thẩm Thiều Quang đã thích ăn thịt, người lớn trong nhà cho chút tiền tiêu vặt, ngoài việc mua mấy thứ đồ lặt vặt mà các bé gái đều yêu thích thì mùa hè đều cống hiến hết cho tiệm đồ uống lạnh, mùa đông thì tiêu hết ở cửa hàng thịt cạnh nhà này.
Thẩm Thiều Quang không thích thịt bò kho, cứ cảm thấy không đủ tinh tế, dễ bị kẹt trong kẽ răng mà cũng không đủ thơm; gà xông khói thì bán nguyên con, chút tiền tiêu vặt của con nít mua không nổi, vì vậy chỉ còn sót lại thịt lợn và lạp xưởng là có thể mua được. Trong số đó, Thẩm Thiều Quang thích nhất là thịt lợn.
Thịt lợn của cửa hàng này được ướp với nước sốt rồi mới xông khói, không có cảm giác dính dấp, có chút mùi cháy sém thơm một cách lạ lùng.
Trên đường tan học về, Thẩm Thiều Quang sẽ mua một cái bánh nướng trước tiên - bánh vừa ra lò, xé ra còn bốc hơi nóng , sau đó tới cửa hàng mua một miếng thịt lợn nhỏ, nhờ chủ cửa hàng cắt miếng thịt thành lát rồi nhét vào giữa bánh nướng, sau đó dùng hai tay cầm bánh, há miệng ra thật lớn cắn cả bánh lẫn thịt.
Vừa ăn vừa chạy khắp phố cùng đám bạn, hoặc là tìm chỗ nào đó chơi nhảy dây, ném bao cát, tới khi trời tối mịt mới về tới nhà, bị bố mẹ lải nhải, vội vội vàng vàng ăn cơm rồi làm bài tập đánh răng rửa mặt đi ngủ...
Sau này Thẩm Thiều Quang tốt nghiệp rồi lăn lộn trong giới mỹ thực, ăn qua vô số tác phẩm xuất sắc của các đầu bếp nổi tiếng khắp từ bắc chí nam, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi cửa hàng thịt lợn kia, mỗi lần về quê đều sẽ ghé thăm, thậm chí còn từng có ý định viết một bài quảng cáo cho cửa hàng đồ ăn của dì chủ, cũng muốn biết là dì ấy xông thịt thế nào mà có mùi hương không giống những cửa hàng khác.
Nhưng rồi cứ lần lần lữa lữa, mãi cho tới một lần ghé thăm thì phát hiện cửa hàng đó đã bị gộp vào cửa hàng tạp hóa ngay bên cạnh, biến thành một đại lý lớn, nghe nói dì chủ cửa hàng thịt kia đã theo con trai ra nước ngoài định cư, thế là câu hỏi về cách xông thịt lợn mãi mãi trở thành câu hỏi không có đáp án.
Thẩm Thiều Quang nhìn từng đám từng đám mây trắng giữa nền trời xanh thẳm, thở hắt ra một hơi dài, cúi đầu tiếp tục xử lý thủ lợn. Mặc dù không biết cách xông khói nhưng Thẩm Thiều Quang lại làm được món thịt lợn hầm nước tương không tệ, thịt màu đỏ rực, nước tương thơm nồng đậm đà, nấu chín lên rồi thì mùi vị không chê vào đâu được - chỉ là quá trình làm hơi phiền phức.
Thẩm Thiều Quang cố ý cho hàng thịt thêm một chút tiền, để người ta để ý làm lông sạch hơn một chút, nhưng kể cả như vậy thì vẫn không yên tâm lắm, mua về vẫn phải tự mình kiểm tra lại lần nữa. Nếu như để cho khách đang ăn thì phát hiện ra mấy sợi lông... Thế này thì đúng là muốn nôn luôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiệm cơm nhỏ thành Trường An
RomanceTác giả: Bánh Anh Đào Giới thiệu: Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại...