Chương 73

2.6K 56 8
                                    

Trong hoa viên đèn màu trong màn đêm phun lấy hồng quang mỹ lệ, lấm ta lấm tấm chiếu vào đáy mắt hắn.

Giờ khắc này, hắn ôm chính mình không chịu buông tay, dường như biến thành một thiếu niên anh tuấn làm người ta muốn thương yêu, mà trong ánh mắt thiếu niên đang chăm chú nhìn mình là một dòng phản chiếu đầy tinh quang hoa đào tịnh thủy.

Trán bị cằm hắn cọ qua làm phiến da thịt có chút ngứa ngứa, như có tiểu côn trùng bò qua, trêu chọc đến Mạnh Lan Đình cực lực chịu đựng nhưng không có đưa tay lau đi.

Cô cảm thấy mình không thể lại nhìn.

Nhìn nhiều một hồi đôi mắt ẩm ướt ngập nước này, cô liền muốn quên mất chính mình, trượng phu đêm tân hôn này, hắn là một cái người xấu.

Cô thả xuống đôi mắt, nghiêng mặt tránh ánh mắt của hắn, đẩy hai cánh tay đang ôm mình không buông:

"Đi! Đừng làm rộn! Cho tôi đi ngủ. . ."

"Được được!"

Phùng Khác Chi rất nhanh nhẹ gật đầu, lập tức thu hai chân gác trên ban công lại, người từ trên ghế đứng lên, trực tiếp ôm Mạnh Lan Đình ở trước ngực quay người về hướng gian phòng bên trong đi vào.

Cảm giác hắn tựa như đang ôm đứa bé, thủ pháp không quá thuần thục, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống.

Mạnh Lan Đình bị buộc đưa tay ôm lấy cổ hắn, cuộn thân thể lên. Chân lắc lắc, ở trên đùi hắn đá mấy cái.

"Anh thả tôi xuống, tự tôi đi được. . ."

Chân bỗng nhiên ấm áp.

Một nắm tay duỗi tới, bao trọn một bàn chân trần của cô lại, nhẹ nhàng sờ lên lòng bàn chân.

Hắn ôn nhu dụ dỗ nói: "Anh ôm em đi. Em chân trần, cẩn thận bị cấn."

Mạnh Lan Đình một trận đỏ mặt, không biết hắn sẽ còn làm ra cái gì nữa, không còn dám động mà nhường để hắn ôm mình đi vào.

Phùng Khác Chi nhẹ nhàng đặt cô trên gối, thay cô đắp kín chăn, còn mình thì theo leo lên cũng nằm xuống.

Hai người một trái một phải, từng người chiếm riêng một bên giường.

Mạnh Lan Đình vẫn nằm đưa lưng về phía người bên cạnh, một tay như ngó sen uốn lượn gối lên bên mặt, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, cô cảm thấy sau lưng bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lấy một chút.

"Lan Đình. . . Anh không ngủ được. . ."

Cô nghe được Phùng Khác Chi nói.

"Nhắm mắt lại, đợi chút nữa sẽ ngủ thôi."

Cô nói, y nguyên nhắm mắt lại.

"Lan Đình. . . Anh vẫn ngủ không được. . ." - Một lát sau, giường dường như có chút rung động xuống.

Hắn lại chọc lấy mình.

Mạnh Lan Đình cắn cắn môi, rốt cục cũng mở to mắt, quay đầu lại thình lình đối mặt cái ót của mình là một khuôn mặt.

[FULL] HẢI THƯỢNG HOA ĐÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ