Sau khi xác nhận không thể đi trên không, năm người bước vào khu rừng rậm cạnh bãi biển.
Thiên Mã Hành Không dẫn đầu đi trước, theo sau là Phế Sài Thúc, sau nữa theo thứ tự là Thiên Nga, Phong Bất Giác, và Keigo Atobe. Nhóm người vượt qua chông gai, chậm rãi đi về phía trung tâm hòn đảo.
Bước đầu tiên của nhiệm vụ chính tuyến có thời gian giới hạn, đó là một điều tốt. Từ đây có thể suy ra, "Thần Điện Tín Ngưỡng" cách xuất phát điểm của người chơi không xa lắm, ít nhất trên lý thuyết... có thể đi tới trong vòng ba giờ.
"Liệu có khả năng... Thần điện kia nằm sát bờ biển? Thật ra chúng ta căn bản không cần đi sâu vào đảo, chỉ cần đi dọc theo bãi biển là có thể tìm thấy?" Sau khi đi được một lúc, Keigo Atobe nảy ý tưởng, mở miệng hỏi.
"Có thể." Phong Bất Giác mỉm cười trả lời, "Nhưng ... nếu thực sự như vậy, một vấn đề mới sẽ phát sinh..." Hắn quay đầu lại và nói, "Khi chúng ta ở trên bãi biển, chúng ta nên đi bên trái, hay là đi bên phải?"
"Ừm..." Atobe có chút bối rối trước câu hỏi này, sau khi do dự hai giây, hắn trả lời, "Ngươi đang làm khó ta hả?"
"Không." Không đợi Phong Bất Giác có thể trả lời, Thiên Nga đã nói trước, "Phong huynh nói không sai, về cơ bản không có sự khác biệt giữa đi trái, phải hay vào đảo." Hắn nói đến chỗ này dừng lại một chút, đưa tay gãi cổ, "Thứ nhất, chúng ta không có bản đồ, thứ hai, chúng ta cũng không nhận được bất kỳ gợi ý nào, đến đâu cũng chỉ dựa vào may mắn mà thôi."
Giác Ca tiếp nối tiếp cuộc trò chuyện và nói: "Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm và lẽ thường, xác suất Thần điện ở trên đảo cao hơn trên bãi biển một chút." Hắn chỉ vào Thiên Mã Hành Không trước mặt, "Phản ứng đầu tiên của Tiểu Mã Ca là vào đảo, cho nên... ta cũng..." Lời nói của hắn đột ngột dừng lại ở đây.
Một giây tiếp theo, biểu cảm của Phong Bất Giác thay đổi, hét lên; "Đừng cử động!"
Những người khác không biết hắn đang nói tới ai, bốn người đột nhiên dừng lại.
"Thiên Nga, đừng cử động." Phong Bất Giác nói tiếp bằng giọng nói chắc chắn và ổn định.
"Sao vậy?" Thiên Nga lo lắng trả lời, lúc này hắn giống như một tác phẩm điêu khắc, cơ thể gần như hoàn toàn bất động. Chỉ có miệng là phun ra rõ từng chữ.
"Sau gáy của ngươi có cái gì đó." Phong Bất Giác vừa nói lời này đã tiến lên phía trước, đứng ở sau lưng Thiên Nga.
Ba người còn lại biết chuyện này không liên quan gì đến mình nên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn sang.
"Hmm... thật kỳ lạ..." Phong Bất Giác đang định đưa tay ra, nhưng lại dừng lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Thiên Nga vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hiện tại hắn mới nhận ra cổ mình ngứa là có nguyên nhân.
"Chắc là con đỉa..." Phong Bất Giác nói tiếp.
"Nghe giọng nói của ngươi... Có vẻ như không phải con đỉa bình thường." Thiên Nga nói.
"Đúng." Phong Bất Giác nói: "Bởi vì ta không nhìn thấy..."
"Ý ngươi là sao?" Thiên Nga hỏi lại.