Chương 73. Quyết tâm

116 13 0
                                    

Ánh trăng lan tràn qua song cửa, hòa quyện cùng ánh nến cam vàng, nhưng tất cả ánh sáng ấy đều không thể sánh bằng dung nhan rực rỡ của nàng.

Phải rồi, người mà hắn muốn gặp là nàng. Hắn muốn nhìn thấy nàng mặc lục y gả cho hắn, trở thành tân nương của hắn.

Ngoài nàng ra, chẳng có bất kỳ nữ lang nào có thể khiến ánh mắt hắn lưu luyến.

Phản ứng từ sâu thẳm bản năng không thể lừa dối, Tống Hành chẳng cách nào tự lừa mình dối người.

Hắn không muốn cùng bất kỳ ai khác làm chuyện thân mật, cơ thể không hề khơi dậy chút hứng thú nào, chỉ duy nhất với Âm Nương, hắn mới khát khao điều đó.

Lẽ ra hắn nên nhận ra điều này từ sớm. Ba năm qua, rõ ràng hắn chưa từng chạm vào nữ lang nào khác ngoài nàng. Dù khi xuất chinh bên ngoài, nghe các tướng sĩ thường tụ họp đàm luận về thú vui xác thịt, hay những lần hành quân ngang qua các thành trấn, không ít người tìm đến chốn phong nguyệt để giải tỏa nhu cầu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm ai khác.

Trước khi gặp Âm Nương, hắn vốn không ưa thích những chuyện như vậy, thậm chí xem đó là sự lãng phí thời gian. Nhưng từ lúc hắn động lòng với nàng, từ khi cơ thể hắn được nàng chạm tới, hắn mới hiểu được niềm vui của chuyện ái ân. Kể từ đó, cả thân thể lẫn trái tim hắn đều chỉ mong có nàng, không dung nạp nổi bất kỳ ai.

Nếu nàng muốn, hắn nguyện dâng cả hậu vị cho nàng.

"Âm Nương..." Tống Hành cất tiếng gọi đầy trìu mến, chưa đợi nàng phản ứng, hắn đã sải bước đến gần.

Nữ nhân ngày đêm mong nhớ nay đứng ngay trước mắt, Tống Hành chẳng thể nào đè nén nỗi nhớ nhung. Đôi cánh tay rắn rỏi vòng qua eo nàng, siết chặt.

Hắn cúi người, ghé sát bên tai nàng, thì thầm hắn thích nàng đến mức nào, rồi cầu xin nàng cũng thích hắn dù chỉ một chút.

Nàng lặng lẽ nghe hắn nói hết, rất lâu sau vẫn không đáp lại chữ "được" mà hắn hằng mong đợi.

Dẫu là trong mộng, nàng cũng không chịu đồng ý.

Tim hắn nặng trĩu, sống mũi cay xè.

"Ta... thật có lỗi, ngày trước là ta đã làm nàng đau, khiến nàng tổn thương, buồn khổ. Ta thật sự có lỗi... về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa... Âm Nương, tha thứ cho ta được không?"

Lời vừa dứt, gian phòng tĩnh lặng như tờ. Một hồi lâu sau, nàng vẫn im lặng, như con rối vô hồn để mặc hắn điều khiển.

Hắn đã từng phạm không ít sai lầm, gây cho nàng biết bao tổn thương. Nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Hắn vẫn nghĩ rằng ngày tháng phía trước còn dài, chỉ cần hắn hết lòng bù đắp, nàng nhất định sẽ nguôi ngoai mà ở lại bên hắn. Nhưng không ngờ, nàng lại căm ghét hắn đến vậy, hằng ngày chỉ mong thoát khỏi hắn, ra đi dứt khoát không lời từ biệt.

Nàng chỉ để lại cho hắn vẻn vẹn một chữ "được".

Tống Hành không muốn nghĩ thêm về những điều đau lòng ấy nữa.

"Âm Nương..." Tống Hành khẽ gọi, tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của nàng, rồi lướt xuống gò má.

Thấy nàng không đẩy hắn ra, trái tim hắn thoáng trở nên nhẹ nhõm. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đôi môi mỏng áp lên đôi môi nàng, từ tốn tách ra, đưa lưỡi vào khẽ chạm đến đầu lưỡi nàng, nụ hôn tràn đầy yêu thương và quấn quýt.

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ