Ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng lặng lẽ hắt vào trong căn nhà có phần sang trọng và giàu có. Trong một căn phòng nào đó, có 2ng vẫn còn đang say giấc nồng. Gương mặt nó lúc ngủ đã bớt đi một phần tinh nghịch năng động tăng thêm một phần đáng yêu của trẻ con. Hàng lông mi dài cong vút nằm chỉnh tề trên mí mắt, sống mũi cao cao, môi nở nụ cười mỉm. Bên cạnh nó là cô cũng đang... nằm ngủ. Cô lúc ngủ đã bớt đi một phần lạnh lùng, tăng thêm hai phần mị hoặc quyến rũ. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp cửa kính dày chiếu rọi vào bên trong phòng, chiếu lên 2 thân ảnh đang ôm nhau ngủ ngon lành.
"Ưm..." Nó cựa mình khẽ thức giấc, hàng lông mi khẽ run nhưng mắt vẫn ko mở ra, theo thói quen càng siết chặt vòng tay ôm lấy con cá sấu nhồi bông của mình, thân mình ko tự chủ cũng dính sát lại. Nhưng bỗng dưng nó nhận ra có gì đó sai sai. Cá sấu hôm nay như thế nào lại có chỗ lồi lõm như thế a?! Hơn nữa còn rất mềm mại. Như để chứng minh thực hư ý nghĩ của mình, đầu nó ko tự chủ được mà dụi dụi vào nơi "mềm mại" đó. Cô nằm ngủ bên cạnh cũng có dấu hiệu chuyển tỉnh. Cô ngủ ko sâu lắm lại thêm có "ai kia" cứ cọ qua cọ lại trước ngực mình thì cô làm sao có thể ngủ tiếp. Cô khó khăn chuyển động mí mắt, đôi con ngươi hổ phách hiện ra. Nhưng vì mới tỉnh lại nên tầm mắt vẫn còn mơ hồ, chưa nhìn thấy rõ mọi việc. Đến khi cô nhìn thấy rõ thì liền đen mặt. Cả cơ thể nó quấn lấy cô như bạch tuộc, đầu dụi vào ngực cô mà đôi tay hư hỏng cũng đang sờ loạn sau lưng. Nó cọ cọ, sờ sờ, vuốt vuốt một hồi thì liền thấy có gì đó ko đúng, hơn nữa là cực kì ko đúng. Nó khó khăn mở ra đôi mắt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Đến khi nó nhìn thấy rõ "thứ" nó đang ôm là gì thì liền nhoẻn miệng cười.
"Chủ nhiệm đại nhân, sớm a!" Nó nói xong câu đó liền tiếp tục vùi đầu vào ngực cô làm ổ.
'Khoan đã, chủ nhiệm đại nhân?!'
"AAAAAAAA...." Nó nghĩ đến điều gì đó rồi bỗng dưng bật thét lên, nhanh chóng ngồi bật dậy, cầm lấy chăn quấn chặt cơ thể mình lại. Tầm mắt ủy khuất nhìn cô, cứ như cô là đăng đồ tử, chiếm tiện nghi nó ko bằng. Cô thấy vậy thì thở dài bất đắc dĩ. 'Làm ơn đi, là tôi bị chiếm tiện nghi có được hay ko?' Cô ở trong lòng kêu gào nhưng ngoài mặt cô vẫn ko biểu lộ điều gì, đứng dậy, thành thục đi vào phòng tắm để đánh răng.
Đến khi cô VSCN xong ra khỏi phòng tắm mà nó vẫn còn ngơ ngác, cuộn người trong chăn, mặt đỏ au ko dám nhìn thẳng vào cô. Cô thấy nó như vậy thì lắc đầu bất đắc dĩ. Ko phải chỉ là ngủ chung có một đêm thôi sao? Có cần làm quá lên như vậy ko?
"Tôi xuống nhà làm đồ ăn sáng. Nếu em ko thấy đói thì cứ tiếp tục làm ổ trong chăn đi." Cô nói rồi mở cửa bước ra khỏi phòng, ko ngoảnh đầu lại.
Còn một mình trong phòng, nó ngơ ngác nhìn chỗ trống bên cạnh hồi lâu. Đôi mắt xanh ngắt một màu ảm đạm, ko biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu sau, nó bất ngờ úp mặt vào gối đầu của cô, hít ngửi mùi hương quen thuộc.
'Chủ nhiệm đại nhân à, cô kêu em phải làm sao đây?!?' Âm thanh nhỏ nhẹ tựa muỗi kêu vang lên giữa ko gian im lặng, tịch mịch đến đáng sợ...
Lúc nó xuống bếp thì đã thấy cô đang bận rộn làm gì đó, trên bàn ăn là nhỏ đang ngồi căng thẳng đến cực điểm. Nó tiến đến gần nhỏ, tay đặt lên vai cô bạn thân. Nhỏ trừng mắt trân trối nhìn nó như thể đang hỏi cái quái gì đang diễn ra thế này!! Nhưng đáp lại nhỏ chỉ là cái nhún vai bất đắc dĩ của ai kia. Cô nghe thấy tiếng động phía sau liền biết là nó đến nhưng vẫn im lặng tiếp tục công việc đang dang dở, hoàn toàn ko có ý định sẽ mở miệng nói gì đó. Cô lẳng lặng mang 3 dĩa thức ăn đã chế biến đặt lên bàn rồi im lặng ngồi xuống bàn ăn, ko một hành động dư thừa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!
HumorMột nữ cường nhân quanh năm suốt tháng lạnh lùng cao ngạo, sát phạt quyết đoán, không chấp nhận dù chỉ là một chút khuyết điểm... Một tiểu bạch thỏ suốt ngày vô ưu vô lo, thích chọc phá hết người này đến người khác nhưng trong thâm tâm lại vô cùng...