Cô đi một mạch từ phòng làm việc xuống đến tận lầu một rồi vòng ra sân sau trường học. Nó vốn đang nhàm chán ngồi dưới đất, cầm lấy cành cây vẽ vẽ chọt chọt gì đó lên thảm cỏ xanh mướt thì nhìn thấy cô vẻ mặt hầm hầm đi xuống dọa nó sợ hết hồn. Nó vội vàng quẳng cành cây sang một bên, hấp tấp đứng dậy, chạy ngay đến chỗ cô.
"Chủ nhiệm đại nhân a...!!!" Nó cười tươi roi rói tự nhiên ôm lấy một bên tay của cô. Thấy nó thì dường như tâm trạng vốn đang bực mình của cô cũng được hạ hỏa hơn phân nửa, gương mặt cũng hài hòa hơn rất nhiều. Cô ko nói nhưng cũng ko đẩy nó ra, thản nhiên đi về phía trước. Thấy cô ko hề có ý định dừng lại, nó hoảng hồn nhảy ra chắn trước mặt cô. Điều này làm cô nhíu mày ko vui.
"Sao cô đột nhiên lại xuống dưới sân làm gì? Sao ko ở trên phòng cho mát?" Nó cố tình kiếm chuyện để nói, mong sao cho tụi kia nghe được động tĩnh mà rút lui. Nếu cô mà bắt gặp tụi kia thì nó cũng xong đời luôn. Đối diện với những hành động kì lạ của nó, cô liền dừng chân đứng lại quan sát nó hồi lâu rồi thật sâu nhíu mày. Thông minh như cô làm sao ko đoán ra được nó đây là đang cố tình chặn đường mình. Vậy thì xem ra chuyện HS lớp cô dám đánh bài trong trường là có thật rồi.
Cô nhìn nó, trong lòng âm thầm thở dài. Xem ra ko phải là trùng hợp mà gặp nó ở đây mà là do nó canh cho tụi kia chơi. Thân nó làm lớp trưởng, ko quản thúc lớp thì cũng thôi đi. Đằng này lại còn bao che cho HS làm việc sai trái, vi phạm qui định nhà trường nữa chứ. Nhưng điều làm cô khó chịu nhất là nó lại vì tụi kia mà dám chắn đường cô, cùng với tụi kia che dấu, lừa gạt cô. Nghĩ đến trong lòng nó, cô ko quan trọng bằng lũ bạn thì gương mặt cô liền lạnh hơn phân nửa, giọng điệu cũng ko tự chủ được mà trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
"Tránh ra!"
Nó nghe thấy giọng trầm lạnh đặc trưng mỗi khi tức giận của cô thì bị dọa sợ. Có lẽ đã được cô "sủng ái" quá lâu nên nó đã quên luôn sự lạnh lùng cùng đáng sợ của cô mất rồi. Theo phản xạ tự nhiên, nó lùi về phía sau tầm 1-2 bước, gương mặt vô cùng hoảng hốt xen lẫn sợ hãi, cúi đầu ko dám nhìn cô nữa. Cô thấy bạn nhỏ bị mình dọa sợ thì rất đau lòng, rất muốn tiến lên xoa đầu bạn nhỏ như bình thường. Tay cô đưa lên, chân cũng ko nghe lời mà bước về phía bạn nhỏ vừa mới bị mình dọa kia. Nhưng mới đi được một bước thì cô lại nghĩ đến việc bạn nhỏ cùng với tụi trong lớp xem thường, ko coi cô ra gì thì hành động quan tâm của cô trở nên cứng đờ giữa ko trung. Cô ko dấu vết thu lại tay mình, lạnh lùng bước về phía bụi cây kia, hàn khí tỏa ra cự nhân vạn dặm.
Nó còn nghĩ rằng khi thấy nó bị dọa sợ thì cô sẽ tiến lên xoa đầu nó, còn nó sẽ làm nũng để kéo cô lên lại phòng làm việc. Nên khi thấy bóng dáng cô lướt qua khỏi người nó, nó hoàn toàn ngơ ngác ko tin vào mắt mình. Có lẽ con người ta khi đã nhận được quá nhiều sự quan tâm cùng sủng ái đến từ người mà họ rất quí thì khi những người ấy quay lưng về phía mình, ko còn dành sự dịu dàng cho mình nữa thì ta liền trở nên hụt hẫng và khó chịu vô cùng. Đây chính là tâm trạng của nó lúc này. Nhưng buồn thì buồn, hụt hẫng thì hụt hẫng nhưng mà nó vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của tụi kia giao cho. Nó nhắm mắt lại làm liều.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!
Hài hướcMột nữ cường nhân quanh năm suốt tháng lạnh lùng cao ngạo, sát phạt quyết đoán, không chấp nhận dù chỉ là một chút khuyết điểm... Một tiểu bạch thỏ suốt ngày vô ưu vô lo, thích chọc phá hết người này đến người khác nhưng trong thâm tâm lại vô cùng...