Chương 81: Đừng coi phim kinh dị

985 10 3
                                    

Chương 81: Đừng coi phim kinh dị

Nghe được câu tha thứ từ bạn trai vĩ đại, trái tim cô như mềm nhũn ra hết. Ngọc Linh quỳ xuống, ôm lấy hắn vô cùng thương yêu.

-       Ngay mai em nhất định sẽ dọn dẹp nhà. - Cô nũng nịu hứa chắc.

Steven bật cười, tay xoa xoa đầu Ngọc Linh.

-       Nhưng bây giờ phải làm sao? Nếu anh vào, dấu bánh xe sẽ là bẩn phòng ngủ của em.

-       Kệ, anh cứ vào đi. - Nàng nhìn quanh phòng ước lượng.

-       Hay là vầy, để xe ngoài này. Em mang anh vào được không?

Dù sao từ cửa đi đến chỗ chiếc nệm cũng chỉ có ba bước. Ngọc Linh cũng thường xuyên phải nâng đỡ Steven nên quen rồi. Khách đã tới nhà, không cho vào phòng khách thì vô cùng bất lịch sự. Sau khi kéo một hồi, Steven cũng được an vị ở nơi sạch sẽ nhất trong phòng.

Ngọc Linh để hắn ngồi trên nệm, lưng dựa vào ghế sô pha. Bởi vì chưa kịp dọn dẹp các loại thùng, nên chỉ còn chỗ Ngọc Linh ngủ là còn trống. Steven đưa tay vén phần tóc mái của Ngọc Linh ra sau tai. Hắn nhìn cô cười buồn buồn.

-       Anh có nặng lắm không? Thật phiền em quá.

-       Không cho anh tự ti. Có nhớ lần trước em nói sẽ trừng phạt anh như thế nào mỗi khi thế này không?

Steven bật cười rồi kéo Ngọc Linh đến gần, hôn vào môi cô.

-       Vậy anh tự giác chịu phạt vậy. - Nụ cười của hắn lấp lánh như vầng trăng ngoài cửa sổ.

Ngọc Linh nghe tim mình đập thình thịch, rồi sau đó hơi nóng bốc lên khiến hai gò má đỏ ửng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào quyến rũ đến mức si mê đến thế này.

-       Để em vào pha cho anh chút trà nhé. -  Cô lắp bắp.

Nhìn thấy phản ứng say ngốc của Ngọc Linh, hắn chỉ còn biết cười. Cô bắt đầu đi đến các thùng giấy, khui ra lục lọi. Hết sáu bảy thùng đồ mới tìm được ly tách và ấm trà. Steven nhướng mày đầy thưởng thức. Kể cả đồ gia dụng hằng ngày, cô cũng chưa kịp lấy ra dùng. Hình như căn nhà chỉ là chỗ để Ngọc Linh ngủ. Phần lớn thời gian, cô đặt hết  tâm tư ở bệnh viện. Chỉ quan tâm công việc chăm sóc bệnh nhân, rồi đến chiếu cố cho Steven. Như vậy, thời gian cô dành cho bản thân là lúc nào?

Ai mà chẳng thích có bạn gái toàn tâm toàn ý đối với mình. Nhưng thế giới của Ngọc Linh chỉ luôn xoay quanh Steven. Vậy nếu không có hắn, cô sẽ sống như thế nào? Steven cảm thấy lo lắng. Người chỉ để tâm về một hướng rất dễ lệch lạc mất cân bằng. Hắn phải làm cách nào giúp cô đây?

Khi trà đã được dọn lên rồi, Ngọc Linh đến ngồi bên Steven. Cô ôm cánh tay hắn, rồi dựa vào vai ra vẻ vô cùng thân thiết. Mỗi ngày, vì vướng chiếc xe lăn đó nên cô chưa bao giờ được gần gũi Steven thế này. Tất nhiên là trừ thời gian cô ôm Steven lên xuống giường bệnh.

Khi Ngọc Linh đang hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào, thì Steven vẫn còn bận suy nghĩ. Hắn lo lắng Ngọc Linh bỏ bê chính bản thân, khi mục đích sống của cô chỉ đơn giản là ở bên cạnh Steven. Cô hài lòng với thế giới đơn điệu, miễn là có hắn ở đó. Nhưng hắn không phải là bầu trời, hay thứ gì đó có thể thay thế hết mọi vật trên thế gian.

[Huyền huyễn] Hoa đào có phải nở vì taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ