Chương 21: Ngươi là cái đồ vô sỉ

1.4K 12 0
                                    

Chương 21: Ngươi là cái đồ vô sỉ

Thái tử Phúc Văn quên mất tình trạng bản thân đang đi lạc, nhàn nhã ăn bám trong nhà Hoa bà ba, quyết liệt theo đuổi Hạ Như Thi. Hoa bà bà mắt thấy sói tấn công thỏ bạch, dĩ nhiên ra tay ngăn cản không ngừng. Cuộc thi đấu giữa đại lang và lão yêu ngày nào cũng tưng bừng khói lửa, bất phân thắng bại. Mãi cho đến ba ngày sau, đoàn quân hộ tống của thái tử kéo đến ngoài cửa cốc, thì y mới đành phải kết thúc sớm kỳ nghỉ trong núi.

-       Thi Nhi, mau cầm lấy ngọc bội. – Y nắm tay nàng, nhét Thiên Long ngọc bội vào, đồng thời hai mắt lấm lét nhìn xung quanh xem lão yêu bà có đột ngột nhảy ra không.

-       Tiểu tử, mau buông tay. – Hoa bà bà đột ngột xuất hiện, lấy gậy đánh vào cánh tay y đau điếng.

-       Lão yêu bà, mấy ngày nay ta nhịn bà nhiều rồi nha. – Y vì đau nên buông tay ra, giận dữ hét.

-       A aa ... con hôi lang này, hôm nay ngươi đã lộ ra nguyên hình rồi, muốn cắn chết bà già này phải không? Thi Thi, con hãy nhìn kỹ, đây mới chính là mặt người dạ thú. Sư phụ chết rồi, con phải báo thù cho ta. – Hoa bà bà tỏ vẻ bi thương, ôm Như Thi vào lòng.

-       Thi Nhi đừng nghe bà ta nói bậy, ta là chính nhân quân tử nha.

-       Con sói đói, ngươi mau chùi mép rồi cút đi xa. Đám người của ngươi đứng kín lối vào nhà ta rồi. Biến đi cho đỡ chật đất. – Hoa bà bà lớn giọng quát mắng.

-       Bà giỏi lắm, hôm nay ta có việc phải đi, không ở lại tranh phải quấy với bà. – Y lại liếc nhìn Như Thi lần cuối, cố ghi nhớ gương mặt yêu kiều diễm lệ vào tim. – Thi Nhi ta sẽ quay lại đón nàng.

Rồi như sợ mình không giữ nổi bình tĩnh sẽ bắt nàng đem về, Phúc Văn quay đầu đi thẳng. Y ra ngoài cửa cốc, nhảy phốc lên ngựa rồi nhanh chân chạy đi mất. Cả đoàn nhân mã mấy trăm người rần rần phóng đi, khói bụi mù mịt.

Đứng lại bên này chỉ có một lão bà và một tiểu cô nương kinh ngạc nhìn đội ngũ hùng hổ đó. Như Thi ngẩn ngơ, vậy là y đã đi mất rồi. Ba ngày liên tục nghe những lời ve vãn ong bướm của y giống hệt như một giấc mơ. Cả lời từ biệt cuối, nàng cũng chưa kịp nói. Như Thi muốn trả lại y ngọc bội. Nàng cũng muốn cho y biết, mình không cần y tới đón, nàng vẫn đang một lòng chờ đợi Lang ca.

Dĩ nhiên thái tử Phúc Văn cũng không dễ dàng bỏ đi đơn giản như vậy. Như Thi không hề biết là từ đó, bên cạnh nàng luôn có một tiểu đội mười người bí mật bám theo không rời. Từ lúc nàng rời Đào Hoa cốc trở về Hạ gia, từ lúc nàng dự thi tuyển tú cho đến lúc đoạt chức hoa khôi, mỗi ngày tin tức đều được báo cáo đầy đủ cho Phúc Văn. Y cho rằng hai người quả thật có lương duyên tiền định, Phúc Văn chưa kịp đi tìm Như Thi, nàng đã chạy vào cung, tiến sát đến chỗ của y mất rồi.

Hôm Như Thi tập múa ở nhạc viện bị ngã, ngay lập tức có mật thám cấp báo cho thái tử. Y liền nôn nóng đi tìm nàng. Phúc Văn vì không muốn nàng phân tâm khỏi cuộc thi nên không ra mặt, dự định khi Như Thi chính thức đoạt hoa khôi sẽ cho nàng một món quà kinh hỷ.

Nào ngờ người bị kinh hoảng lại chính là y. Chạy như thằng ngốc đến nhạc viện chỉ để nhìn thấy cảnh mùi mẫn của người khác. Tên nhạc sư áo trắng đó kéo chân nàng lên hôn, Như Thi vén mái tóc của kẻ kia ra, hôn trả vào má hắn. Cả hai người quấn quít lẫn nhau, ôm chặt lấy không rời. Không khí tình nồng ý đượm bay cả ra ngoài, xông tới chỗ y đang đứng.

[Huyền huyễn] Hoa đào có phải nở vì taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ