Chương 17

191 14 0
                                    


Trương Tích và Trần Mỹ Linh học chung khoa Luật đại học A, là một trong số ít những người bạn chơi thân với nàng. Hai người cùng trường bốn năm, chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp, một người tham gia thi tư pháp, đạt chứng chỉ hành nghề luật sư, vào văn phòng luật hàng đầu thành phố Kinh Nguyên, còn người kia ở lại trường, từ sinh viên chính quy đến nghiên cứu sinh rồi được giữ lại, cả đời chỉ muốn làm một giảng viên bình thường ở chốn vườn địa đàng vô tranh với đời này.

Thói quen thỉnh thoảng gặp nhau của hai người vẫn được duy trì từ khi tốt nghiệp đến giờ. Vốn chỉ là một buổi hẹn bình thường, hôm nay lại có chút khác biệt.

Trần Mỹ Linh đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng Trương Tích đã đặt chỗ trước, chẳng qua vừa vào cửa nàng đã mang vẻ mặt âm trầm, tâm sự nặng nề.

Trương Tích còn chưa soạn xong câu hỏi trong đầu thì Trần Mỹ Linh đã mở miệng.

"Mình có một chuyện rất quan trọng muốn nói." Trần Mỹ Linh nói vô cùng nghiêm túc.

"Được, cậu nói đi." Trương Tích cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Mình... kết hôn rồi."

What???

Trương Tích nghệch mặt. Này là tình tiết gì đây? Lần gặp mặt vừa rồi là hai tháng trước, sau đó Trần Mỹ Linh bận, bận nữa, bận mãi, phải chạy tới chạy lui vì chuyện của Lục Viện. Lần đó gặp nhau cô nàng này còn than thở với mình là cô đơn lẻ bóng. Khi đó đối tượng còn không có lấy một người, hôm nay lại đột nhiên tuyên bố đã kết hôn.

"Với... với ai?" Trương Tích giờ là giảng viên trường Luật, ngày thường miệng lưỡi nhanh nhẹn vô cùng, nhưng lúc này nói chuyện cũng lấp vấp.

Nàng cầm ly nước chanh vừa được mang ra, chuẩn bị uống một ngụm lấy lại bình tĩnh.

"Chị ấy tên Quảng Linh Linh."

"Phụt."

Trương Tích phun cả ngụm nước chanh. Nàng thật không nên uống mà!

Lau khô miệng và quần áo, đợi ngắt cơn ho khan, Trương Tích mới mở miệng xác nhận lại: "Quảng Linh Linh nào? Quảng Linh Linh của công ty Thiên Duyệt á?"

Trần Mỹ Linh trầm tư một lúc. Theo nàng biết, công ty Thiên Duyệt cũng chỉ có một Quảng Linh Linh thôi, lúc này mới gật gật đầu: "Chắc đúng là Quảng Linh Linh đó rồi."

Trương Tích còn chưa chịu tin, vội móc di động tìm đại một tấm ảnh Quảng Linh Linh chụp khi tham gia họp báo.

"Đây, người này, bây giờ là vợ của cậu?" Trương Tích hỏi.

Trần Mỹ Linh nhìn ảnh, chụp khi nào nàng không biết, nhưng bộ đồ trong đó thì nàng nhận ra. Cái áo vàng nhạt trông đơn giản hiếm thấy trong tủ đồ Quảng Linh Linh, đặt giữa một đống xanh xanh đỏ đỏ thật sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Chẳng qua màu sắc tuy thanh nhã nhưng cổ áo hận không thể tuột tới eo. Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh trong ảnh có một mái tóc xoăn nâu xõa tung trên vai, che lấp phong cảnh như ẩn như hiện trước ngực. Cô hơi nghiêng cười, câu môi mỉm cười, đặc biệt phong tao.

Trương Tích thấy Trần Mỹ Linh ngây ngốc thưởng thức ảnh chụp thì chỉ có thể nhẹ thở dài.

Trần Mỹ Linh cho rằng đối phương còn nghĩ mình nói đùa, trực tiếp duỗi tay tháo dây chuyền trên cổ xuống. Một chiếc nhẫn xuất hiện, vòng kim cương vụn nương ánh nắng mà lấp lánh lóa mắt.

Trần Mỹ Linh chỉ chỉ nhẫn, nói với Trương Tích: "Nhẫn cưới. Mình giờ là người đã có gia đình."

Trương Tích cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn một lúc, đột nhiên nói với Trần Mỹ Linh: "Trên nhẫn này có tên viết tắt của hai người."

Hả???

Trần Mỹ Linh đeo hai tháng, vẫn là lần đầu tiên nghe nói việc này.

Trương Tích khinh bỉ nói: "Cậu cũng không biết?"

Trần Mỹ Linh tháo nhẫn xuống, cẩn thận xem xét: "Làm gì có chứ. Nhất định là cậu hoa mắt rồi."

Trương Tích vẫy tay, bảo Trần Mỹ Linh đổi vị trí với mình. Nàng xoay nhẫn ngay góc độ vừa rồi Trần Mỹ Linh cầm, để Trần Mỹ Linh ngồi theo đúng dáng mình vừa ngồi.

"Thấy chưa?"

Ánh nắng đầu đông ở thành phố Kinh Nguyên chiếu qua, sáng bừng. Trần Mỹ Linh nhìn xuống, đúng là thấy được hai chữ viết tắt thật nhạt: LL&ML.

Quảng Linh Linh trước giờ... trước giờ chưa từng nói cho nàng biết. Người kia thoải mái mang nhẫn trên tay. Mà nàng, lại giấu kín trong áo. Trong lòng Trần Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy áy náy.

"Trương Tích... Vậy, nếu, nếu có một ngày mình gọi Quảng Linh Linh đến cùng ăn bữa cơm, cậu sẽ đi chứ? Có thấy ngại không?"

...

Trương Tích nhìn Trần Mỹ Linh như đang nhìn đồ ngốc.

"Không, mình không ngại, và tin chắc người kia cũng không. Mình thấy cậu mới là người đang ngại đó." Trương Tích nói thẳng điểm mấu chốt, đồng thời còn không quên chọt bạn tốt một phen: "Không chừng mình với chỉ nói chuyện còn vui vẻ hơn mình với cậu. Tụi mình có thể tám chuyện, bàn về thời trang, hợp biết bao nhiêu. Ai như cậu, chỉ biết kể chuyện ủy thác, chuyện kiện tụng, không muốn nghe cũng không được. Giờ tốt rồi, cậu có thể đóng gói mấy lời đó lại mang về nhà cho người kia nghe."

LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ