Chương 93

81 7 0
                                    


Vốn mỗi ngày đều là Quảng Linh Linh đưa Trần Mỹ Linh đi làm, nào ngờ hôm nay mới sáng sớm cô đã nhận được một cú điện thoại, do bên đầu tư trong một dự án của Thiên Duyệt gọi đến, hẹn Quảng Linh Linh ra gặp. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi trước. Đứng trong thang máy xuống lầu, Quảng Linh Linh còn thầm thấy kì quái. Dự án đã bắt đầu quay rồi, các phương diện hai bên đều thỏa thuận xong hết, còn chuyện gì cần đến sếp nhỏ bên đối phương đích thân gọi đến hẹn mình ra nữa?

Kết quả vừa ra khỏi cửa, Quảng Linh Linh đã biết được đáp án.

Chiếc xe hôm qua Phó Tư Dao lái đến đang từ từ khởi động, dần dần nhích đến bên cạnh Quảng Linh Linh.

Phó Tư Dao quay kính xe xuống. Trong xe có mở máy sưởi, cô chỉ mặc một chiếc sơmi sọc màu cà phê, áo khoác gấp ngay ngắn đặt ở ghế phụ, trên mắt còn có thêm một cặp kính râm, khiến người ra nhìn không đến vẻ mặt cô lúc này.

Quảng Linh Linh khiếp sợ đến lắp bắp: "Mày... sao mày lại ở đây?"

"Tao đợi mày ở đây suốt đêm." Phó Tư Dao hừ lạnh một tiếng.

"Nga, về nhà thay đồ rồi lại cố ý chạy đến chờ tao sáng đi làm?" Quảng Linh Linh cười khan hai tiếng. Cô thiếu chút nữa đã tin, nhưng nghĩ lại, Quảng Linh Linh đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng: "Từ từ, cuộc gọi ban sáng không phải cũng là mày..."

Một trong những bên đầu tư trong dự án mới của Thiên Duyệt, công ty giải trí Vạn Phương, đứng sau là tập đoàn Vạn Phương, một trong ba ông lớn bất động sản của thành phố Kinh Nguyên.

Vạn Phương, Đằng Hoa... Liên hệ hai cái tên này với nhau, Phó Tư Dao có thể yêu cầu đối phương gọi điện thoại cho cô để che giấu một chút cũng không có gì kì quái.

"Lên xe đi Quảng tổng, hôm nay tao đưa mày đi làm."

Người xưa có câu "lên nhầm thuyền giặc", Quảng Linh Linh bây giờ là lên nhầm xe giặc.

Cái gì mà đưa đi làm, tất cả chỉ là ngụy biện. Tìm cách moi tin tức, làm khó mình mới là thật sự.

Hai người chậm rãi lái xe, lảm nhảm suốt đường đi, mãi mới đến được nơi. Nhiệm vụ của đồng chí Phó Tư Dao đã hoàn thành nhưng đồng chí lại không chịu mở cửa để Quảng Linh Linh xuống xe.

Quảng Linh Linh biết ngay người này còn có chuyện muốn nói.

"Luật sư Trần còn có đứa em gái, mày biết không?" – Phó Tư Dao đột nhiên mở miệng hỏi.

Quảng Linh Linh nhíu mày: "Mày điều tra em ấy?"

"Xem ra là biết." Phó Tư Dao cười cười, tay vẫn đặt trên vô lăng không buông: "Tao không điều tra được sao? Người của tao chắc chắn đang trong tay luật sư Trần nhà mày."

Quảng Linh Linh cũng dứt khoát tựa ra ghế: "Mày tra được Tiểu Linh có đứa em gái, vậy mày biết em ấy còn một người cậu không?"

"Không thể nào, mẹ chị ta không phải con một sao?" Phó Tư Dao sửng sốt.

Quảng Linh Linh lắc đầu: "Tiểu Linh còn một người cậu, từ nhỏ được gởi nuôi trong nhà bà ngoại, chỉ là sau này ở lại phía nam với cha mẹ ruột. Vì là gởi nuôi nên không có tên trong hộ khẩu. Tao nghĩ kĩ rồi, nếu em ấy có cách khiến ngay cả mày cũng không tra được manh mối thì chỉ có thể mượn tay người cậu ấy thôi. Vì không có quan hệ thân thích trên pháp luật lẫn huyết thống nên dù mày có tra cũng chẳng thể nào ra được ngay."

Phó Tư Dao lúc này mới vỡ lẽ, khó trách cô bỏ công mấy hôm nay lại không một chút tin tức hữu dụng. Vừa thấy may mắn, cô cũng có phần hoang mang: "Sao đột nhiên mày lại chịu giúp tao?"

Mới hôm qua người này còn hùng hổ đuổi cô ra khỏi nhà.

Quảng Linh Linh cười cười: "Tao cũng không phải là giúp mày."

Thỏ khôn có ba hang. Luật sư Trần không phải thỏ, nàng là hồ ly giảo hoạt, Quảng Linh Linh cũng không dám để Trần Mỹ Linh chừa lại đường lui như vậy. Nếu một ngày nàng cũng xoay người rời đi, không biết tung tích như Lục Oản, Quảng Linh Linh nghĩ chắc mình sẽ điên mất.

LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ