Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh về đến nhà thì trời đã không còn sớm. Hai người tắm xong, thay quần áo, sau đó nằm tựa vào nhau trên giường.
Cô nàng Đường Phỉ này, Quảng Linh Linh đã gặp qua, thậm chí còn nghe Trần Mỹ Linh tranh chấp với đối phương. Chẳng qua khi đó cảm xúc Trần Mỹ Linh không được tốt, nàng mong cô đừng hỏi gì hết, lúc đó Quảng Linh Linh đồng ý. Nhưng trên thực tế, sự tò mò về quan hệ của hai người vẫn luôn âm ỉ trong lòng cô.
Quảng Linh Linh đột nhiên xoay người, nhìn Trần Mỹ Linh, hỏi: "Bây giờ chị hỏi được chưa?"
Một câu không đầu không đuôi nhưng Trần Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh chỉ chuyện gì.
"Đường Phỉ ấy à..." Trần Mỹ Linh nhẹ lên tiếng, hồi ức cũng quay ngược lại mấy năm trước.
Trong số những vụ án Trần Mỹ Linh từng nhận, vụ của Đường Phỉ thật ra khá bình thường. Mọi chuyện rất đơn giản. Một ông cụ bảy mươi tuổi đi trên đường, đột nhiên té ngã. Đường Phỉ khi đó vẫn còn là học sinh năm hai cao trung, chạy xe đạp đi ngang qua thấy vậy bèn bước xuống đỡ. Vốn cho rằng mình làm việc tốt, Đường Phỉ cùng cụ ông đi đến bệnh viện, nào ngờ ông cụ ngã khá nghiêm trọng, Đường Phỉ cũng bị người nhà ông ấy bắt lại.
Là giúp đỡ hay gây chuyện, hai bên đều cho rằng mình đúng. Cuối cùng người nhà ông cụ kiện Đường Phỉ ra tòa, đòi tiền chữa bệnh và bồi thường tổn thất tinh thần.
Chính trong vụ kiện này, Trần Mỹ Linh gặp Đường Phỉ lần đầu tiên, lấy thân phận luật sư bên nguyên và bị kiện.
Đường Phỉ đã từng tin tưởng pháp luật sẽ trả lại trong sạch cho mình. Lúc ấy, những đoạn đường giao thông chính ở thành phố Kinh Nguyên đều được trang bị camera. Đường Phỉ cảm thấy chỉ cần trình video theo dõi ra trước mặt mọi người là đương nhiên có thể rửa sạch tội danh.
Mọi chuyện vốn cũng phát triển theo hướng ấy. Nhưng chính vị luật sư Khương bên nguyên này đã phóng lớn video theo dõi lên mấy lần, lấy ra hình ảnh cận cảnh tay Đường Phỉ, trực tiếp chất vấn ngay trên tòa, hỏi nàng có phải lúc ấy đã ấn chuông xe đạp hay không.
Đường Phỉ cũng không nghĩ nhiều, lập tức thừa nhận. Nhưng nàng lúc ấy chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện mình ấn chuông xe đạp thì có liên quan gì đến vụ kiện này.
Nghe Đường Phỉ thừa nhận, Trần Mỹ Linh chỉ cười nhạt, sau đó quay lại trần tình với tòa án rằng hôm đó cụ ông đột nhiên té ngã là do tiếng chuông của Đường Phỉ.
Cụ ông bên nguyên lập tức tán thành, nói là tiếng chuông của Đường Phỉ làm ông giật mình nên mới bị ngã. Lại thêm video cũng chỉ rõ, đúng là sau khi tay Đường Phỉ làm động tác đó thì cụ ông mới giật cả người, ngã xuống bên đường, xảy ra va chạm nghiêm trọng.
Nghe xong một loạt phân tích của đối phương, Đường Phỉ ngây ngẩn cả người. Nếu thật sự có chuyện đó thì tại sao trước kia mọi người không ai nhắc đến, tới khi người luật sư này xuất hiện thì tất cả mới thay đổi.
Đường Phỉ khi đó còn trẻ, cũng rất ngây thơ. Nàng không thể chấp nhận việc mình bị oan uổng như vậy, lập tức rơi nước mắt, chỉ vào Trần Mỹ Linh, lớn tiếng bảo: "Cô nói dối, tôi không có."
Nhưng nước mắt cùng lời nói cũng không thay đổi được gì. Cuối cùng bên nguyên thắng kiện. Đường Phỉ cùng gia đình phải bồi thường một số tiền lớn.
Sự thật rốt cuộc là như thế nào, đã không ai có thể nói rõ ràng.Cho dù bao nhiêu năm sau, Đường Phỉ hồi tưởng lại chuyện này cũng không dám khẳng định chắc chắn rằng việc cụ ông té ngã hoàn toàn không liên quan đến tiếng chuông xe đạp mình ấn. Trần Mỹ Linh làm luật sư bên nguyên cũng vậy, nàng cũng không thể nào xác định cụ ông là thật sự ngã vì tiếng chuông của Đường Phỉ hay do nàng phát hiện điểm đáng ngờ trong video khiến cụ ông tự ngã nghe vậy liền thuận theo, đẩy hết trách nhiệm vốn là của mình cho Đường Phỉ.
Điều duy nhất hai người có thể khẳng định chính là Đường Phỉ lúc trước thật sự ôm một trái tim chân thành, thân thiện đi đỡ một cụ ông ngã ven đường.
"Sau khi vụ kiện đó kết thúc, em có đi gặp Đường Phỉ." Bảo Trần Mỹ Linh chính miệng kể ra những chuyện cũ này đúng là có hơi khó khăn: "Nhà Đường Phỉ cũng không giàu có gì. Cha mất sớm, dựa vào tiền lương của một mình mẹ mà sống qua ngày, trong nhà còn có một cụ già bệnh nặng. Mấy vạn đồng tiền bồi thường cùng phí chữa bệnh lúc đó gần như đã đè sụp cả nhà em ấy. Đường Phỉ khi đó còn đang học cao trung, thành tích rất tốt, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói đến học phí và tiền sinh hoạt sau khi thi đại học, ngay cả hoàn thành bậc cao trung nói không chừng cũng là cả một vấn đề. Tuy em là luật sư bên nguyên, phải tranh thủ lợi ích cho thân chủ nhưng đứng ở góc độ cá nhân, em tin tưởng tất cả những gì em ấy làm là xuất phát từ lòng tốt. Lần đó em đến chỉ là muốn giúp đỡ."
"Và em ấy từ chối?" Quảng Linh Linh nói.
Nghĩ đến thái độ của Đường Phỉ đối với Trần Mỹ Linh lúc trước, Quảng Linh Linh cảm thấy đó là đáp án có khả năng nhất.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh nhìn xa xăm, mãi một lúc lâu sau nàng mới gật đầu: "Đúng vậy, từ chối. Tuy khóc nhưng vẫn từ chối vô cùng dứt khoát."
"Ngây thơ." Quảng Linh Linh cảm khái.
Đúng vậy, Trần Mỹ Linh cũng thấy Đường Phỉ khi đó quá ngây thơ, thà để cuộc sống mình lâm vào cảnh khốn cùng cũng ráng cắn răng, tuyệt đối không chịu nhận sự giúp đỡ từ Trần Mỹ Linh. Nhưng nàng vĩnh viễn không thể quên lần gặp nhau đó, thiếu nữ hai mắt đỏ bừng, hẳn là lúc ở một mình đã khóc thật lâu, nhưng vừa thấy Trần Mỹ Linh liền cố nhịn, quyết không chịu yếu thế, không chịu rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Trần Mỹ Linh còn nhớ vấn đề cuối cùng nàng hỏi Đường Phỉ trước khi đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT
عاطفيةTrần luật sư bao năm làm trong ngành, giải quyết bao vụ ly hôn, thế nhưng lần này lại thất bại... Thất bại không nói, còn bị người ta lừa. Lừa cũng không sao, thế nhưng tên bị cáo này còn dám kéo cô đi đăng ký kết hôn Đùa à? Định lừa chiếm thân tôi...