Chương 107

77 6 0
                                    


Từ nhà Phó Tư Dao đi ra, Quảng Linh Linh lái xe lên thẳng lên đường Duyên Hà, chạy hướng nhà cũ ở phía đông.

Phong cách kiến trúc các biệt thự kiểu hoa viên ở thành phố Kinh Nguyên chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa phương tây. Vào thế kỷ trước, điều đó đã từng tượng trưng cho thân phận của tầng lớp thượng lưu nơi đây.

Lãng mạn và trang nghiêm, hòa nhã và tươi đẹp, kiến trúc kiểu châu Âu màu trắng sữa, mái ngói đỏ nhạt rực rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa đông. Cây cối, hoa cỏ trong sân đã điêu tàn bởi thời tiết rét đậm. Cửa sắt đen tuyền chậm rãi mở ra rồi đóng lại, Quảng Linh Linh dừng xe giữa sân, cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống.

Đây là nơi Quảng Linh Linh sinh ra, là nơi cô và ông nội, còn có cha, mẹ đã từng sinh sống. Nơi đây từng chứng kiến khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, mà cũng chính nơi đây, cô tiễn đi từng người thân của mình, trải qua hồi ức đau thương nhất.

Thật ra Quảng Linh Linh rất muốn mang Trần Mỹ Linh đến xem, nhưng cô cũng sợ điều đó. Căn nhà này rộng lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng ở đây, Quảng Linh Linh đã mất đi quá nhiều thứ, cho nên bất giác vẫn luôn xem nó như bất hạnh, xui xẻo.

Bây giờ, nơi này đã hoàn toàn bỏ không. Quảng Linh Linh đẩy cửa bước vào, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn sự im ắng.

Hẳn là do thường có người đến quét tước nên trong phòng vẫn còn nguyên bộ dáng cũ, vừa trống trải vừa lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng bị ngăn cách ngoài cửa kính. Quảng Linh Linh không kịp nhìn kĩ, cô bước thẳng lên cầu thang, hướng về phía căn phòng từng là của ông nội. Hôm nay cô đến đây thật sự chỉ vì lấy một món đồ chứ không phải để hoài niệm.

Phòng của Quảng lão gia tử được quét tước rất sạch sẽ. Trên án thư gỗ đỏ cổ xưa, chiếc bút máy lão gia tử hay dùng lúc sinh thời vẫn được đặt ngay ngắn bên tay phải.

Chắc chắn là chú Trung đã đến. Cũng chỉ có ông mới quen săn sóc lão gia tử mà bố trí tỉ mỉ như vậy.

Quảng Linh Linh không trì hoãn nữa. Cô bước đến bên giá sách, lấy xuống một chiếc hộp mười tấc vuông.

Hộp vừa được mang xuống, đồ vật bên trong đã phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Quảng Linh Linh chẳng buồn mở ra xem đã trực tiếp cầm trên tay, bước xuống lầu.

Lại bóp khóa cửa chính ngôi nhà, Quảng Linh Linh đứng trong sân một lúc mới lên xe. Cô muốn tạm biệt nơi này, trở lại nhà mình. Mái nhà ấm áp, tốt đẹp, còn có Trần Mỹ Linh kia.

Ngày vẫn trôi qua êm đềm, khác biệt duy nhất hẳn chính là hai người ngủ càng trễ, còn nguyên nhân ấy à...

"Đừng ngủ, đừng ngủ mà. Ngày tươi đẹp mới vừa bắt đầu thôi." Quảng Linh Linh kéo tay Trần Mỹ Linh, lắc tới lắc lui.

Trần Mỹ Linh cảm thấy mình bị Quảng Linh Linh lắc đến rụng rời. Còn ngày tươi đẹp vừa mới bắt đầu?

Ngày tươi đẹp của ai bắt đầu lúc mười một giờ rưỡi đêm vậy?!

Trần Mỹ Linh để mặc Quảng Linh Linh nắm tay mình, trực tiếp nằm trên giường nhắm mắt giả chết.

Quảng Linh Linh thấy vậy lại càng vui vẻ. Làm thế hữu dụng sao? Đương nhiên không có. Còn tiện cho mình xuống tay hơn.

Trần Mỹ Linh còn đang mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có đôi bàn tay không quá thành thật mò vào áo mình, ấm ấp, sờ tới sờ lui nơi eo.

Quảng Linh Linh người này là kiểu càng đáp lại thì càng hăng hái. Trần Mỹ Linh dứt khoát chịu đựng cơn nhột cùng ham muốn, cứng rắn chống đến cùng.

Chỉ tiếc, chuyện biết vừa phải là không có. Nàng chỉ cảm thấy đôi tay không thành thật kia từ vòng eo chạy đến quần.

Hành vi không đứng đắn, đầy trêu chọc cùng khiêu khích như vậy cuối cùng cũng bị Trần Mỹ Linh nghiêm túc ngăn chặn.

"Ngày mốt em còn phải ra tòa. Mấy hôm nay muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chị đừng quậy em."

Quảng Linh Linh nghe vậy, mắt lập tức tối sầm, tay cũng rút ra, cả người ỉu xìu nằm bên cạnh Trần Mỹ Linh, nắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng mà vuốt tới vuốt lui.

Lại bài này nữa!

Quảng Linh Linh cái đồ yêu tinh xấu xa lại chơi bài này nữa. Xem ra chuyện làm vỡ vòng tay là không qua được.

Trần Mỹ Linh quyết lòng, cắn răng, xoay người đè Quảng Linh Linh bên dưới. Hai thân thể ấm áp kề sát, mặc cho ai cũng khó thoát được sự chi phối của dục vọng.

Gương mặt Trần Mỹ Linh nóng hổi, đỏ bừng, mắt cũng ướt át như một hồ nước mùa xuân bị tên oan gia là Quảng Linh Linh khuấy động. Nàng vỗ người bên dưới, hôn nhẹ lên môi Quảng Linh Linh. Lời mời thẳng thắn ấy lập tức nhận được sự đáp lại nhiệt tình.

Chuyện vất vả đương nhiên là để mình làm, Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh, hai người đảo vị trí. Nhìn hình ảnh bản thân động tình phản chiếu trong mắt Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh lại khó kiềm chế. Cô cẩn thận mút cánh môi đối phương: "Bảo bối, ngày mai, ngày mai nhất định để em ngủ ngon, làm em tinh thần no đủ ra tòa."

Ngày mai...

Cho dù bị Quảng Linh Linh hôn đến muốn ngất xỉu thì Trần Mỹ Linh vẫn nhớ được mấy hôm nay Quảng Linh Linh từng nhắc đến vô số ngày mai.

Nào là ngày mai nhất định không quậy em, ngày mai nhất định ngủ yên, ngày mai tuyệt đối không bày trò nữa...

LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ