Bàn giao đồ vật xong, Quảng Linh Linh liền mang cô vợ nhà mình đi mất.
Đường Phỉ mở túi hồ sơ, lấy hai tờ giấy mỏng bên trong ra, nhìn kĩ mới thấy đó là một bản di chúc, di chúc của Phương Huyên.
Phương Huyên ủy thác hết tiền tiết kiệm cho Quỹ Từ thiện, quyên tặng toàn bộ cho vùng núi khó khăn.
Đường Phỉ thở một hơi thật dài, để di chúc lại vào túi, bước ra ngoài tìm cha mẹ Phương Huyên.
Giao đồ đến tay hai ông bà, phản ứng của đối phương quả nhiên nằm trong dự kiến.
"Giả, đây nhất định là giả, làm giả. Huyên Huyên sao có thể để lại thứ này được? Ai đưa cho cô? Thứ này rốt cuộc là ai đưa cho cô?" Mẹ Phương xem xong liền kích động. Bà ta túm chặt lấy tay Đường Phỉ, lay lắc không ngừng, như thể nếu hôm nay Đường Phỉ không nói ra một cái tên thì bà ta tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
"Là Quảng tổng của Thiên Duyệt đưa." Đường Phỉ không có gì phải giấu giếm, thản nhiên đáp lời.
"Bọn họ hại con gái tôi còn chưa đủ, giờ muốn đẩy vợ chồng già này vào chỗ chết luôn mới vừa phải không? Được, tôi đi chết ngay đây, không sống nữa." Mẹ Phương gào khóc.
Nếu là khi trước, nói không chừng Đường Phỉ sẽ hảo tâm mà lên tiếng can ngăn. Nhưng lúc này nàng chỉ lạnh nhạt đứng đó, không vươn tay kéo, cũng chẳng mở miệng khuyên.
Mẹ Phương lòng đầy căm phẫn, hận không thể lập tức nhảy lầu cho người ta xem, thấy không ai phối hợp với màn diễn của mình cũng không tiến thêm bước nữa mà chỉ đứng im lau nước mắt.
Quả nhiên, quả nhiên là vậy.
Có người xem tự sát như một cách giải thoát, có người lại lấy đó làm lợi thế cho bản thân. Những kẻ luôn mồm la hét muốn chết sao có thể tìm đến cái chết dễ dàng như vậy được? Đường Phỉ cầm túi hồ sơ rỗng trên tay, hít sâu một hơi, cảm khái vô vàn.
Có những lời không nói không chịu được, cuối cùng Đường Phỉ vẫn mở miệng: "Bác trai, bác gái, mấy lời này không nên từ con tới nói, nhưng bản di chúc này thật sự không liên quan gì đến Quảng tổng của Thiên Duyệt, càng không thể do cô ấy giả tạo ra được. Hai người nhìn thời gian trong đó là biết."
Thời gian?
Hai vợ chồng già sửng sốt, vội trải tờ giấy đã bị siết đến nhàu nhĩ ra, lật đến trang cuối cùng tìm chữ ký con gái.
Phương Huyên, ngày 23 tháng Sáu.Cách hiện tại gần chín tháng.
Tay mẹ Phương run rẩy: "Này... Sao vậy được? Chuyện này không thể nào."
Ba Phương đứng bên cạnh cũng không thốt nên lời. Nhà họ Phương bọn họ xem như gia đình trí thức, con gái từ nhỏ đã luyện chữ theo nét của ông. Chữ ký trên bản di chúc này, người khác còn có thể lừa mình dối người nhưng ba Phương không làm được. Trong lòng ông hiểu rất rõ, đó là chữ của Phương Huyên, chữ tự tay viết lên.
Chín tháng trước con gái đã lập di chúc rồi sao?
Suy nghĩ muốn chết của Phương Huyên rốt cuộc đã tồn tại trong bao lâu?
Ba Phương, mẹ Phương cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vấn đề ấy lần đầu tiên từ sau khi Phương Huyên qua đời. Con họ, con gái ruột của họ, chẳng lẽ thật sự là bị chính cha mẹ mình ép chết sao?
Ba Phương không khỏi nhớ lại không lâu trước kia, khi những tin đồn liên quan đến việc Phương Huyên bán sắc lại một lần nữa ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, bọn họ hận con gái quá phóng túng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ lại bất lực. Ngay lúc ấy, tập đoàn Bằng Trình phái quản lý cấp cao đến nhà họ chuyển lời, nói là Phương Huyên bị công ty quản lý mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối, chỉ cần bọn họ khuyên con gái từ bỏ suy nghĩ thưa kiện là bên kia sẽ cho qua mọi chuyện, đồng thời còn hứa hẹn có thể vận dụng quan hệ của tập đoàn Bằng Trình mà dốc sức giải quyết những tin tức bất lợi với Phương Huyên đang nhan nhản trên mạng hiện giờ.
Ba Phương nghe xong lập tức động lòng. Đúng vậy, không phải bọn họ không biết dạy con mà là con gái bước vào giới giải trí đã thay đổi, bị công ty quản lý xúi giục thành kẻ trơ trẽn như vậy. Cho nên bọn họ mới không ngừng tìm đến nhà làm ầm ĩ, ép Phương Huyên phải thỏa hiệp. Thật ra sau khi con gái tự sát, bọn họ cũng từng nghĩ có lẽ mọi chuyện không giống như những gì tập đoàn Bằng Trình đã nói, nhưng họ không gánh nổi, không gánh nổi tội danh ép chết con gái ruột. Cho nên họ muốn kiện Thiên Duyệt, muốn hắt chậu nước bẩn ấy cho người khác. Như vậy trong lòng họ mới có thể dễ chịu hơn một chút, mới có thể tiếp tục nói với bản thân rằng trước giờ mình không sai, tuyệt đối không thể nào sai.
Nhưng hôm nay, tất cả những thứ đó, những gương mặt giả tạo hèn mọn mà dối trá ấy đều bị một bản di chúc Phương Huyên để lại từ chín tháng trước lột trần triệt để.
Phương Huyên bị bệnh, bệnh nghiêm trọng như vậy nhưng lại không cách nào nhận được một chút an ủi từ gia đình. Cho dù không có sự việc ở tiệc rượu thì vợ chồng họ trước đó nói chuyện với Phương Huyên thế nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT
RomanceTrần luật sư bao năm làm trong ngành, giải quyết bao vụ ly hôn, thế nhưng lần này lại thất bại... Thất bại không nói, còn bị người ta lừa. Lừa cũng không sao, thế nhưng tên bị cáo này còn dám kéo cô đi đăng ký kết hôn Đùa à? Định lừa chiếm thân tôi...