Chương 101

95 6 0
                                    



Vòng tay vỡ nát.

Vợ cũng bỏ đi.

Trần Mỹ Linh đi phải gọi là quyết tuyệt, trực tiếp lên xe vọt đi mất. Quảng Linh Linh mới chỉ chuyển tầm mắt sang chiếc vòng tay mấy giây thôi mà khi quay lại định ngăn cản thì xe của Trần Mỹ Linh đã sắp ra khỏi tiểu khu rồi.

Cái gì mà mèo con, chó con, hồ ly con chứ. Quảng Linh Linh ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc vòng tay. Trần Mỹ Linh đây rõ ràng chính là một con nhím. Buổi sáng còn phơi cái bụng mềm dán bạn, cọ bạn nhưng nháy mắt cảm thấy nguy hiểm, bị thương liền cuộn người lại, dựng hết tất cả gai nhọn chỉa về phía này, ngay cả một câu giải thích cũng không chịu nghe.

Quảng Linh Linh gọi điện qua.

Không ai nghe.

Lại gọi... tắt máy.

Thả những mảnh vỡ của vòng tay vào túi áo, cô kéo bộ chăn nệm mới mua, xuống xe, lên lầu.

Khung cảnh trong nhà vẫn hệt như lúc rời đi buổi sáng, điều khác biệt duy nhất hẳn cũng chỉ có một loạt nhật ký viết tay mở ngổn ngang trên mặt bàn trong thư phòng.

Quảng Linh Linh cầm lấy một quyển, tùy ý lật xem. Trên đó còn có vết nước mắt chưa khô. Cô thật sự vừa đau lòng, vừa tức giận, lại vừa muốn cười.

Bây giờ cách giải quyết duy nhất chính là tìm được Trần Mỹ Linh, sau đó nói hết ngọn nguồn sự việc cho nàng nghe.

Quảng Linh Linh ôm bộ chăn đệm mới mua, nằm một mình trên giường lớn, lăn lộn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, vì bên cạnh thiếu một người.

Cô thở dài. Xem ra tối nay là không dùng được bộ chăn đệm mới này rồi. Vừa nãy gặp thoáng qua, đôi mắt Trần Mỹ Linh hơi đỏ, nàng đã khóc thật lâu sao? Cô nàng đại ngốc này.

"Luật sư Trần thật sự không có đây ạ." Tiếp tân Tiểu Trần khóc không ra nước mắt. Vị môn thần Quảng Linh Linh này chưa bắt đầu giờ chiều đã đến, vẫn ngồi đồng tới tận bây giờ, trời cũng sắp tối luôn rồi.

Ngồi ở Hoa Sách cả buổi chiều, thật ra trong lòng Quảng Linh Linh cũng biết hôm nay sợ là không đợi được người. Cô cũng có đến căn hộ do Trần Mỹ Linh đứng tên, nàng không có ở đó. Lần này hay rồi, cô cùng Phó Tư Dao thật đúng là chị em khốn khó, ai cũng đừng trêu ai, hai người tám lạng nửa cân.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của Trần Mỹ Linh và Lục Oản chính là nàng có một công việc ổn định, lâu dài, cần phải chấm công mỗi ngày. Xin nghỉ thì có thể xin được bao lâu? Sớm muộn gì nàng cũng phải đến đi làm.

Hôm nay đợi không được, vậy ngày mai.

Quảng Linh Linh thong thả đứng dậy, cô cũng không làm khó Tiểu Trần. Thấy mặt trời sắp khuất dạng, cô lễ phép chào tạm biệt đối phương.

Quảng Linh Linh đang tìm người, cũng có người đang tìm cô. Vừa bước ra cửa lớn Hoa Sách, di động Quảng Linh Linh đã vang lên.

"Mày nhắc đến người cậu của Trần Mỹ Linh, tao tra rồi. Ông ta không có bất động sản ở thành phố Kinh Nguyên. Mày ngẫm lại lần nữa xem có còn khả năng nào khác hay không."

Người gọi là Phó Tư Dao.

Những lúc ưu sầu, đương nhiên cần có một đồng bọn ưu sầu chung.

Quảng Linh Linh đáp lời: "Gặp mặt nói đi."

Vì thế, Phó đại tiểu thư lần trước bị đuổi khỏi nhà Quảng Linh Linh, hôm nay lại quang minh chính đại ghé thăm.

"Mày nói Lư Tịnh đã trở lại á?"

"Không sai."

"Sau đó cô ta đi tìm luật sư Trần nhà mày?"

"Đúng vậy."

"Rồi luật sư Trần nhà mày cảm thấy mình là lựa chọn hạng hai, cho rằng trong lòng mày còn có người khác?"

"Aiz."

Phó Tư Dao cười đến suýt tắt thở.

Quảng Linh Linh nhìn bạn tốt cười trên nỗi đau của mình, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ: "Đây không phải trò quỷ của mày đó chớ?"

Phó Tư Dao dừng cười không kịp, bị sặc. Cô ho khan vài tiếng rồi lập tức phủ nhận: "Bộ bình thường tao làm nhiều việc xấu lắm sao mà chuyện này mày cũng nghi ngờ tao?"

"Biết đâu được." Quảng Linh Linh lành lạnh nói một câu.

Phó Tư Dao phải bảo đảm mấy lần: "Chuyện của Lư Tịnh thật sự không liên quan đến tao. Nếu không phải mày nói thì tao còn không biết cô ta về nước."

LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ