Chương 102: Cùng em khiêu vũ

184 9 0
                                    

Chương 102: Cùng em khiêu vũ

Đều nói thời tiết biến hóa theo tâm trạng con người. Không có vụ án quấy nhiễu, mỗi ngày đều là ánh mặt trời rực rỡ, thời gian trôi qua rất nhanh. Phương Cường đã đủ 16 tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng cụ thể án tù bao nhiêu năm, Kiều Ỷ Hạ không biết, Giang Hạ Qua cũng không nhắc tới. Người bận rộn tiếp tục bận rộn, người nhàn rỗi mời cứ tiếp tục nhàn rỗi.

Có lẽ không còn vụ án phân tán lực chú ý, Kiều Ỷ Hạ đã nhanh chóng thích nghi với nghiệp vụ công ty. Ba nàng quyết định, cuối năm sẽ thăng chức quản lý, để nàng trở thành nhân viên chính thức của công ty. Kiều Ỷ Hạ cũng không tỏ vẻ bày xích như trước nữa. Nếu sớm hay muộn đều phải theo nghiệp kinh thương, tích cực hay tiêu cực đều như nhau.

Còn Mạnh Lưu Sâm gần đây rất ít liên lạc với Lộ Tây Trán, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.

Kỳ thật sau ngày nói chuyện với Giang Hạ Qua ở bãi đỗ xe, cậu ta vẫn tự giam mình trong nhà thiết kế. Nếu đã định trước không có kết quả với Giang Hạ Qua, vậy vì chị ấy làm ít chuyện, ít ra có thể lưu lại chút ấn tượng trong lòng chị ấy.

Lộ Tây Trán chủ động đến thăm, làm cậu ta thật bất ngờ. Cậu ta cảm thấy, Lộ Tây Trán càng ngày càng đẹp. Nàng mặc một chiếc áo lông cừu màu sáng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn, phong cách Tây thời thượng, cùng nhiệt độ ấm áp mùa xuân, càng nhìn càng thích không thôi. Nàng tựa như người mẫu trong những tạp chí Châu Âu thời thượng, tùy ý một động tác, cũng có thể kinh diễm chúng sinh.

Lộ Tây Trán đặt bánh ngọt xinh đẹp lên bàn trà. "Nơi như thế này cậu cũng ở được?"

Đây có chỗ nào giống một căn nhà. Đừng nói là nhà, nói là ổ heo cũng không quá. Gối ném lung tung xuống đất, ghế sofa xiêu xiêu vẹo vẹo, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và tạp chí, chỉ chừa ra khoảng trống chừng một hộp khăn giấy. Mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như Lộ Tây Trán, ở nơi này nhiều hơn một giây, còn hơn chịu tra tấn bằng mười cực hình thời Mãn Thanh.

"Dù sao cũng không có người đến, nên em tùy tiện thôi. Trước đây ở nhà cô, đều có người hầu dọn dẹp."

"Ý cậu là, tôi không phải người?"

"Em đương nhiên không có ý đó." Mạnh Lưu Sâm ôm lấy nàng, ngửi ngửi hương thơm tự nhiên trên người chị mình, còn tốt gấp trăm lần mùi nước hoa trên người những cô gái khác. "Chị không chỉ là người, mà còn là thần tiên."

"Đừng đụng tôi." Lộ Tây Trán ghét bỏ đẩy cậu ta ra, chỉ chỉ ghế sofa. "Đi lên ghế sofa ngồi, không có sự cho phép của tôi không được rời đi."

Nữ vương có chỉ, cậu ta nào dám không nghe. Nhàn nhã nằm trên ghế sofa, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người cậu ta, say sưa chăm chú. Hiển nhiên Lộ Tây Trán trăm triệu lần cũng không ngờ, có một ngày, mình sẽ ở một nơi chưa đầy 18m vuông, dọn dẹp phòng giúp em trai cùng cha khác mẹ. Chỉ có điều, Lộ Tây Trán liên tục thôi miên bản thân, mình chỉ vì không quen nhìn căn phòng tốt đẹp bị phá hủy, chứ hoàn toàn không liên quan đến chủ nhân nó.

"Chị ơi, chị quá đỉnh rồi!"

Nhìn phòng khách chỉ có thể dùng sạch bong sáng bóng để hình dung, Mạnh Lưu Sâm lại đi đến phòng ngủ, phát hiện so với người hầu dọn còn muốn sạch hơn. Cậu ta chỉ có thể hướng vị tiên nữ thoạt nhìn mười ngón không dính nước này cam bái hạ phong.

Tù điểuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ