Chương 108: Hành trình leo núi
Kết hôn ngày thứ ba là ngày hồi môn, lại thêm Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ ở thêm một ngày, bốn người liền quyết định cùng nhau leo núi. Mặc dù với Thương Lục và Bạch Anh, quan hệ giữa Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ đã không còn là bí mật, nhưng mỗi lần cùng Lộ Tây Trán ở chung, hai người vẫn thấy có gì đó không được tự nhiên. Rõ ràng là Thần tiên cách mình rất xa, nhưng giờ lại trở thành bạn tốt.
Lộ Tây Trán đề nghị bốn người leo núi. Hiện giờ là đầu xuân, trời xanh núi trong, đúng là thời cơ tuyệt hảo. Bởi vì nàng có bệnh suyển, không thích hợp lao lực, Kiều Ỷ Hạ vốn không đồng ý, nhưng cũng biết một khi Lộ Tây Trán đã quyết định là không thể thay đổi, Kiều Ỷ Hạ cũng đành thuận theo.
Vận khí của các nàng vô cùng tốt, mặc dù trời trong nắng đẹp, nhưng người leo núi cũng không nhiều, có thể hưởng thụ bầu không khí tươi mát, còn có thể thanh tịnh.
"Lão đại hảo bất công!" Thương Lục ngồi trên một tảng đá, Bạch Anh buộc lại mớ tóc rối, hai người không hẹn mà cùng lên án Kiều tiểu thư.
Trước kia ba người họ, lại thêm Thạch Vi, từng cùng nhau leo núi. Kiều Ỷ Hạ và Thạch Vi thể lực rất tốt, trên đường hầu như không cần nghỉ ngơi. Thương Lục trẻ tuổi nhưng thể lực kém cỏi, leo không được mấy bước liền nói mệt muốn nghỉ ngơi. Thạch Vi còn có chút khoan dung, nhưng lần nào cũng bị Kiều Ỷ Hạ giảng một đống đạo lý lớn nhỏ, làm cậu ta từ đó về sau chết sống cũng không dám nhắc đến hai chữ nghỉ ngơi nữa.
Lần này leo núi cùng Lộ Tây Trán, Thương Lục rõ ràng thấy ba phút Kiều Ỷ Hạ sẽ chủ động yêu cầu nghỉ ngơi, rõ ràng là sợ Lộ Tây Trán mệt mỏi, còn ở bên cạnh không ngừng móm nước, lấy khăn giấy lau mồ hôi. Quả thật làm Thương Lục và Bạch Anh đều đỏ mắt, muốn mượn cơ hội trêu chọc hai lão đại một phen.
"Không phải bất công."
Bạch Anh chu miệng. "Không phải bất công là gì, trước đây mỗi lần em và Thương Lục nói mệt, chị đều mắng tụi em không ít."
"Không phải bất công, là tâm của chị chưa bao giờ đặt trên người hai đứa."
(Ở đây giải thích thế này: chữ bất công trong tiếng Hán là thiên tâm (偏心). Trong này có một chữ tâm 心, chị Ỷ Hạ chơi chữ)
Bạch Anh cười nham hiểm, chui vào lòng Thương Lục. "Ai ui, trước kia còn tưởng chị Ỷ Hạ của chúng ta là một khối băng vạn năm không tan, không ngờ khối băng sau khi hòa tan, lại nóng như vậy!"
"Được rồi, chớ có nói lung tung." Kiều Ỷ Hạ sợ Lộ Tây Trán xấu hổ, mặt lạnh làm bọn họ im miệng, nắm tay Lộ Tây Trán, bắt đầu hành trình leo núi.
Lúc đầu còn tốt, đường đi xem như bằng phẳng. Nhưng càng về sau, càng làm người ta cảm thấy, ở nơi này có đường sao? Hiển nhiên ở nơi vách đá bụi gai thế này, một chút sơ sẩy liền bị thương ngay. Hiện giờ là đầu xuân, hoa trên núi vừa chớm nở, không quá rực rỡ. May mà núi không quá cao, sau khi chinh phục đỉnh, men theo một khu rừng, các nàng rốt cuộc tìm thấy đích đến.
Đến đỉnh núi đã gần chạng vạng tối, nương theo ánh chiều tà đang chìm xuống, những mảng sáng màu vỏ quýt vụn vặt chiếu vào dung nhan trẻ tuổi của các nàng, nhuộm ra một nét dịu dàng xinh đẹp. Trên đỉnh núi có cả nhà hàng và nhà khách, nhưng Lộ Tây Trán không còn sức lực ăn cơm, chỉ bảo ba người họ đi ăn, còn mình trở về phòng nghĩ ngơi. Kiều Ỷ Hạ không biết vì sao Lộ Tây Trán nhất định muốn leo núi, nhưng chỉ cần là những việc Lộ Tây Trán muốn làm, nàng sẽ vô điều kiện đồng ý, vô điều kiện cùng cô ấy thực hiện. Có thể có một việc để Lộ Tây Trán để ý trong lòng như vậy thật không dễ dàng, nguy hiểm đương nhiên là có, điều duy nhất Kiều Ỷ Hạ có thể làm, chính là bảo vệ Lộ Tây Trán an toàn, không để nàng bị chút tổn thương nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tù điểu
Romance"Đi khắp văn dặm non sông, bỗng nhiên quay đầu, chuyện ân thù hoan lạc trong giang hồ đã thành nhẹ như gió thoảng mây trôi." NTTL - BLM