Chương 90

3.1K 95 1
                                    


HOÀNG ĐẾ VÀ TRỊNH TĨNH NGHIỆP, ĐỀU BỊ CON GÁI KHIẾN CHO NẪU CẢ RUỘT.

‘Đinh đinh loảng xoảng~’ Âm thanh rất thanh thúy.

Trịnh Diễm đang đánh bạc với Hoàng đế.

Nhũng chuyện tiến cung tố cáo thế này, bạn không thể vừa tiến cung là tố cáo ngay được, phải không? Xem Hoàng đế là NPC, lại còn là một NPC bạn nói gì ngài nghe đấy là một hành động tự sát. Đúng, có thể lợi dụng quyền hành của Hoàng đế, nhưng bạn không thể ‘lợi dụng’ một cách trắng trợn được. Tưởng Hoàng đế là kẻ ngốc à? Có thể lèo lái quốc gia mấy chục năm, xem Hoàng đế, người đã khiến mấy đại gia tộc chết lên chết xuống, là kẻ ngốc, bạn không chột dạ tí nào sao?

Theo Trịnh Diễm, đại khái Hoàng đế cũng hiểu rõ ai đối tốt với ngài, ai không, ai trao đổi đồng giá, ai coi ngài là cục thịt béo tới gặm. Trịnh thị ấy à, trong lòng Hoàng đế là thuộc loại ‘Vật rất có giá’, đối với ngài là những người khá xuất sắc.

Trịnh Diễm luôn cảm thấy, làm người phải để đức, dù tuy rằng lúc nói thế có hơi chột dạ, nàng vừa gài bẫy con Hoàng đế xong đấy thôi. Nói thẳng ra, dưới tình huống không ảnh hưởng đến gốc rễ của mình, tới bây giờ Trịnh thị vẫn luôn vui vẻ song thắng. Loại ý tưởng muốn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Hoàng đế thế này, hẳn xuất phát từ nội tâm; nhưng nếu thật sự xem Hoàng đế là một ông chú ông bác bình thường, thì sẽ thua. Cứ vậy mà thành một nửa ông chủ một nửa ông chú đi, với vị trí này, Trịnh Diễm luôn đối đãi thật lòng. Với Hoàng đế mà nói, đây là thích hợp nhất. Ít ra, Trịnh Diễm có thể đánh bài với ngài, còn thua thường xuyên = =!

Mỗi lần đánh bài, lúc nào Miêu phi cũng ngồi bên đếm tiền, cô ta thiên vị, thấy ai thua thì giúp người đó. Lúc Trịnh Diễm xui xẻo thua nhiều, Miêu phi nằm xấp trên vai Hoàng đế, nhìn con át chủ bài của Hoàng đế, rồi ra mắt đưa hiệu với Trịnh Diễm. Hôm nay vừa thấy bài trong tay Hoàng đế, đưa tay lên gò má ra dấu ‘Tam’, làm bộ ngẩng đầu, trong lòng chửi mệ nó, ‘Tam’ cái gì mà ‘Tam’? Ta biết con át chủ bài của ngài ấy không lớn hơn bài đã ra đâu.

Khẽ cắn môi: “Chịu thua.” Nàng nhận thua nhưng thật ra lại thấy vui vẻ.

Hoàng đế nhìn Miêu phi, Miêu phi chạy sang bên cạnh tính toán, xem thắng thua.

Hoàng đế thắng nên rất tinh thần sảng khoái: “Tthời gian chống đỡ hôm nay của A Diễm lâu hơn rồi đấy.” Trong lời nói như có ý ‘Có tiến bộ, thưởng cho cái hoa đỏ’, khiến Trịnh Diễm nghe mà phát nghẹn.

“Tuổi ngài hơn con biết là bao nhiêu, sao còn không biết xấu hổ mà nói thế.”

Hoàng đế thắng tiền, khai hỏa toàn bộ phòng ngự, giọng điệu thế mà không có máu chảy, ngược lại cười ha hả: “Đúng thế, nên A Diễm phải không ngừng cố gắng! Đến khi tóc con bạc trắng rồi, cũng có thể chơi khá hơn.”

“= 囗 =!” Nàng bị phản pháo sao?

Thấy mặt Trịnh Diễm 囧, tâm tình Hoàng đế rất vui. Bởi vì kĩ xảo đánh bài của Hoàng đế rất ghê gớm, Trịnh Diễm hay thua, nếu thua sạch tiền trong túi thì sẽ quỵt nợ, chỉ cần cho nàng một đồng, nàng cũng nhận. Thi thoảng thắng được một trận, thì sẽ vui vẻ khua tay múa chân nhảy nhót. Mỗi lần tiến cung, lần nào trong túi cũng ít tiền, nhiều khi chẳng mang một đồng nào, thường khiến Hoàng đế phải bóp cổ tay.

[Hoàn] CON GÁI GIAN THẦN - Ngã Tưởng Cật NhụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ