Chương 13

463 75 1
                                    

Ban chuyên án chỉ biết bác sĩ Hướng y thuật cao minh, chưa từng nghĩ tới bà nấu ăn còn rất ngon, ở nơi hẻo lánh này lại có một bàn thức ăn lớn như vậy, có thể thấy bọn họ đã dụng tâm chuẩn bị.

So với hai ngày trước lạnh lùng xa cách, thì hôm nay thái độ của cặp vợ chồng già đối với bọn họ đột nhiên trở nên tốt hơn, Trương Thiếu Khanh còn bảo vợ mình lấy rượu mao đài quý giá của ông mời mọi người uống.

Bọn họ bận mấy ngày nay đều không có cơm ngon để ăn, Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc và Lưu Chương một lòng ăn uống, Tề Hạc Minh cũng không chút khách khí, một bên khen bác sĩ Hướng nấu ăn ngon, một bên ăn không ngừng đũa, Bá Viễn ngược lại chẳng ăn được mấy miếng, chỉ nhìn chằm chằm mọi người trên bàn, có vẻ tâm sự nặng nề.

Lưu Vũ và Trương Thiếu Khanh nói chuyện rất vui vẻ, sau mấy chén rượu trắng xuống bụng, hai người từ Tam quốc diễn nghĩa tán gẫu đến Tam quốc chí, lại từ nhà Đường nói đến triều Minh, rồi đến lịch sử hiện đại, sau đó ông Trương lại nói về cha của mình từng tham gia chiến tranh giải phóng, còn bị đặc vụ phe đối địch bắt được, ở trong tù bị tra tấn ba ngày vẫn một mực chịu đựng, sau đó mới được giải cứu...

Ông Trương tràn đầy tự hào nói đến chuyện này, bởi vì uống rượu mà sắc mặc ửng hồng, thần thái sáng láng.

Bên này, bác sĩ Hướng đang nhiệt tình gắp thức ăn cho bọn họ, Lâm Mặc cũng sẵn dịp nói chuyện với bác sĩ Hướng.

"Bác sĩ Hướng là người địa phương sao?"

Bác sĩ Hướng lắc đầu, ôn hòa đáp: "Tôi và chồng tôi đều không phải người địa phương."

"Vậy tại sao hai người lại đến nơi này định cư?" Lưu Chương xen vào đem đề tài dẫn đến chính sự.

"Vì thanh tịnh, sau khi chân tiên sinh tôi bị thương tâm tình không tốt, cho nên mới tìm một nơi không ai biết đến chúng tôi để tĩnh dưỡng." Bác sĩ Hướng lưu loát trả lời, cứ như những lời này bà đã nói đến vô cùng quen thuộc.

Lúc này, Lưu Chương đột nhiên chuyển đề tài mở miệng hỏi: "Con gái của bác sĩ không ở cùng hai người sao? Mấy hôm nay chúng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy."

Nghe vậy, tay bác sĩ Hướng run lên, khóe miệng đang cười cũng cứng đờ, nhưng bà nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, tiếp tục trả lời: "Chúng tôi chỉ có một đứa con gái, bây giờ đang học ở nước ngoài."

Nói xong, bà liền đẩy nhanh tốc độ thu dọn, sau đó bưng bát đĩa xoay người đi vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng bà vội vã rời đi, Lưu Chương cảm thấy có vấn đề, nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc một cái, không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm tối xong, bác sĩ Hướng dọn dẹp hai gian phòng trống cho bọn họ nghỉ ngơi, Bá Viễn dìu Lưu Vũ bước đi chếnh choáng quay lại phòng, sau khi đẩy cửa phòng ra vội vàng đỡ cậu ngồi xuống giường, đầu Lưu Vũ tựa vào vai Bá Viễn, từ cổ đến mặt ngay cả lỗ tai đều đỏ như rỉ máu, kêu gào mình khó chịu.

"Đã không thể uống, em còn liều mạng rót rượu như vậy." Bá Viễn bảo Lưu Chương rót một ly nước ấm cho Lưu Vũ uống một ngụm, một lúc lâu sau Lưu Vũ mới tỉnh táo một chút, khoát tay cười nói: "Trên đời này có biết bao là chuyện đều nói ra trên bàn rượu, có thể thu được chút thông tin có ích, không thiệt thòi."

[INTO1] Hệ Thống Thí LuyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ