Bên trong nhà họ Vương tối đen tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, Vương Kim Sơn bị đâm chết ở cửa sân, nội tạng và ruột trộn lẫn máu tươi chảy đầy đất, Vương Ngọc Sơn ngã xuống trong nhà chính, cổ họng bị vũ khí sắc bét cắt đứt, máu phụt ra ngoài tung tóe.
Nhìn thấy một màn thảm thiết này, Lưu Chương nắm chặt khẩu súng trong tay, có chút lo lắng thở dài: "Xem ra chúng ta đến trễ..."
"Sao anh nghĩ vậy? Họ vừa chết không lâu, em luôn cảm thấy kẻ giết người vẫn chưa rời đi." Lưu Vũ lắc đầu, trong tay cầm chuôi quạt, cả người cậu căng thẳng, dường như nghe thấy căn phòng bên cạnh phát ra tiếng động rất nhỏ.
Căn phòng một mảnh tối đen cái gì cũng không thấy rõ, cậu thử tới gần vài bước, ôm suy nghĩ thử một chút hướng bên trong gọi: "Ra ngoài đi, Trung úy Trương."
Trong phòng vẫn yên tĩnh như trước, ngay lúc hai người bọn họ định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từ trong căn phòng tối đen như mực bước ra một người đàn ông thân hình cao ngất, nếu không phải nhìn thấy dưới ánh đèn yếu ớt là mái tóc màu hoa râm, tuyệt đối không ai nghĩ đây là một ông lão.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết chàng trai này không đơn giản, nói đi, làm sao đoán được tôi."
Trương Thiếu Khanh cầm đầu Vương Ngân Sơn trong tay, thuận tay ném nó sang bên cạnh, cười sảng khoái với Lưu Vũ.
Đầu người lăn hai vòng trên mặt đất rồi dừng lại không hề động đậy nữa. Ngũ quan của Vương Ngân Sơn vô cùng dữ tợn, có thể thấy trước khi chết chịu không ít đau đớn.
Nhìn Trương Thiếu Khanh đang ngồi bên cạnh bàn, Lưu Vũ bình tĩnh nói ra quá trình suy luận của mình.
"Chiều hôm đó, tôi thấy bác sĩ Hướng đặt một đôi giày nam đã giặt sạch lên bậu cửa sổ để phơi nắng. Trên thực tế, việc giặt giày cũng không nói lên được điều gì, nhưng tôi chú ý thấy vũng nước đọng lại phía dưới ống nước có bùn màu vàng, đất trong thôn không giống màu đất ở ruộng, chỉ có đất trong đồng ruộng mới có màu vàng. Bác sĩ Hướng thích sạch sẽ nên giặt giày hoàn toàn là chuyện bình thường, nhưng, một người bị liệt tại sao đế giày lại dính bùn đất trên cánh đồng?"
Đối với nghi vấn của Lưu Vũ, Trương Thiếu Khanh tán thưởng nhìn người thanh niên này, gật đầu nói: "Cậu rất cẩn thận, cũng rất thông minh."
Lưu Vũ khiêm tốn khoát tay, tiếp tục nói: "Vụ án cha con nhà họ Đổng không thể là thôn dân bình thường gây án, sát thủ có tư duy chống trinh sát cực cao cùng tâm tính đặc biệt ổn định, hơn nữa thân thủ gọn gàng khỏe mạnh, có thể bình tĩnh đối mặt với các loại tình huống đẫm máu. Vì vậy, sau khi biết được thân phận quân nhân của ông, tôi đã nghi ngờ ông."
"Mà thứ thật sự để tôi xác định được hung thủ chính là cái cúc áo này." Nói xong, Lưu Vũ liền từ trong túi lấy ra vật chứng tìm được khi lục soát nhà họ Đổng, lắc lư nó trước mặt Trương Thiếu Khanh.
"Chiều nay hai người không có ở nhà, cuối cùng tôi cũng có cơ hội lục soát tủ quần áo trong phòng hai người, kết quả thật sự phát hiện một chiếc áo khoác thiếu mất chiếc cúc áo, nó bị nhét vào phía trong cùng tủ quần áo, cảm giác như đang muốn che đậy vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[INTO1] Hệ Thống Thí Luyện
Horror[FIC ĐOÀN] Thể loại: Vô hạn lưu, kinh dị,... Tác giả: Công Tử Triêu Từ Link Lofter: https://www.lofter.com/front/blog/collection/share?collectionId=7869415 >>BẢN DỊCH PHỤC VỤ MỤC ĐÍCH CÁ NHÂN CỦA MÌNH<< Mình dịch vì vô hạn lưu là thể loại bản thân t...