Chương 2

592 83 0
                                    

Con đường nông thôn hẻo lánh khó đi, lại thêm vào đó vừa mới mưa, bùn đất trơn trượt mềm nhũn, vừa bước đi liền nhấc lên một tầng bùn thật dày, cũng không biết đã đi bao lâu, cả đám đã vô cùng chật vật mới nhìn thấy cây hòe thật lớn ở cửa thôn.

Cây cổ thụ phải có đến hàng trăm năm tuổi, thân cây tráng kiện cùng cành cây cứng cáp, đang vào mùa đông giá rét, thân cây trơ trụi có màu xám xịt.

Vòng qua cây hòe lớn mới có thể nhìn thấy mấy hộ gia đình thưa thớt, tất cả đều đóng chặt cửa lớn tựa như không có người ở, cũng không biết có phải bọn họ đến đột ngột chưa kịp thông báo hay không, lúc này đến một cán bộ của thôn ra nghênh đón cũng không có, bọn họ đành phải tiếp tục đi vào trong thôn.

Lưu Vũ oán thầm, thôn Từ Phong này còn không bằng thôn Miêu Quỷ ở màn chơi đầu tiên, tốt xấu gì trưởng thôn người ta còn rất nhiệt tình đấy có được không?

Bên cạnh thôn có một mảng rừng trúc lớn, xuyên qua rừng trúc chính là một dòng sông, xung quanh con sông tràn đầy cỏ dại cùng bụi cây, mặt nước tĩnh lặng cứ như không hề lưu động.

Càng kỳ quái hơn chính là nước sông có màu xanh biếc, không biết do rừng trúc chiếu rọi hay là trong nước có quá nhiều tảo, nước sông xanh đến mức không thể thấy rõ trong nước rốt cuộc có cái gì, tự dưng cảm giác có chút lạnh lẽo quỷ dị.

Từng mảng lớn rừng trúc che phủ khiến nơi này trở nên âm trầm, làm cho mấy người họ bất giác dựa vào nhau gần hơn, khi họ tiến về phía trước khoảng mười mét thấy một nữ tử mặc quần áo màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, tuy rằng chỉ là một bóng lưng mơ hồ, nhưng cũng đủ để trong lòng cả đám run lên.

Rừng trúc yên tĩnh âm u, nước sông xanh biếc quỷ dị, cô gái mặc đồ đỏ đứng bên bờ sông bất động, ai nhìn cũng phải sửng sốt vài giây.

Trương Gia Nguyên lần nữa dụi mắt xác nhận: "Ca ca à, các anh có thấy không? Hình như đằng kia có một cô gái."

"Ừm, thấy rồi." Lưu Vũ gật đầu nói với cậu.

"Mẹ kiếp, ban ngày nha, vừa vào đã chơi kích thích như vậy?" Lâm Mặc đem thân thể chui ra phía sau Lưu Chương, vùi đầu vào bả vai anh nói năng lộn xộn.

Bá Viễn đạo trưởng bình tĩnh nhất, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái này là người chứ không phải quỷ, lúc anh đang muốn nói ra, Lưu Chương đột nhiên hô to một tiếng: "Ấy ấy ấy, cô ta nhảy sông!"

"Còn sửng sốt đứng đây làm gì?" Thấy tất cả đều sững sờ tại chỗ, Bá Viễn lớn tiếng nói: "Cô ấy là con người, cứu người!"

Vừa dứt lời, tất cả lập tức phản ứng lại nhanh chóng chạy về phía dòng sông, Tề Hạc Minh ném áo khoác một cái, hung mãnh lao xuống sông.

Trong khoảng thời gian này đặc huấn không uổng phí chút nào, Tề Hạc Minh nhẹ nhàng nắm cổ áo kéo cô gái lên bờ, ngay khi sắp tới gần bờ, dưới chân Tề Hạc Minh đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm mại trơn trượt, thân thể mất trọng tâm nghiêng sang một phía.

"Cẩn thận!" Bá Viễn đúng lúc nhào về phía trước túm lấy quần áo Tề Hạc Minh, thành công hóa nguy thành an.

Sau đó dưới sự giúp đỡ của mọi người, cả bọn đem cô gái nhảy sông ướt sũng kéo lên bờ, Tề Hạc Minh trong lòng vẫn còn sợ hãi ngồi trên đất bùn thở dốc, cậu ta đang tập trung hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi, suy nghĩ mình rốt cuộc giẫm phải thứ gì.

[INTO1] Hệ Thống Thí LuyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ