Chương 7

495 78 0
                                    

Trong góc tối, Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ bị tiếng nổ bất thình làm cho hoảng hốt dính chặt vào nhau, Bá Viễn theo bản năng bảo vệ Doãn Hạo Vũ trong lòng, theo tiếng nổ vang lên hai người nhanh chóng tỉnh táo lại, Doãn Hạo Vũ vội vàng hỏi: "Tiếng nổ này là chuyện gì xảy ra?"

"Có lẽ những người khác trong đội đã gặp phải bọn chúng." Bá Viễn chậm rãi thu hồi cánh tay che chở Doãn Hạo Vũ, trong lòng khó nén lo lắng, vẻ mặt phức tạp từng bước phân tích: "Tiếng nổ là từ dưới lầu truyền đến, bọn Santa ở trên lầu, cho nên hẳn là bọn Châu Kha Vũ, không biết tình huống hiện tại của bọn họ như thế nào."

Doãn Hạo Vũ cũng hiểu được, tình huống của đồng đội bọn họ lúc này khẳng định không hề dễ dàng, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng, đột nhiên, cậu cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nói với Bá Viễn: "Viễn ca, anh có nghe tiếng bước chân vội vã bên ngoài không?"

Hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Bá Viễn hạ thấp giọng, gật gật đầu: "Nghe được, vụ nổ thu hút sự chú ý của những tên sát thủ khác trong khách sạn, đây là cơ hội tốt cho chúng ta."

Tiếp theo, anh nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Hạo Vũ bên cạnh, đôi mắt híp lại lóe lên tia sáng: "Pai Pai, hiện tại em hẳn đã đoán được vì sao anh cố ý mang theo em nhỉ?"

Doãn Hạo Vũ cảm thụ được sức nặng và nhiệt độ nơi bàn tay đặt trên đầu vai, trong lòng nháy mắt dâng lên một loại cảm giác có sứ mệnh gánh vác sinh tử tồn vong của toàn đội, dùng sức gật đầu nói: "Viễn ca, yên tâm, em nhất định dùng thời gian ngắn nhất phá hủy mạch điện của cả khách sạn!"

Lúc này, Châu Kha Vũ bị thương nặng trốn trong phòng vệ sinh, ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi, anh xé quần áo quấn vào vết thương để cầm máu, trong màn đêm tối tăm chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ẩn nhẫn.

Bỗng nhiên, tủ tạp vật bên cạnh truyền đến một tiếng động, Châu Kha Vũ lập tức cảnh giác, lớn tiếng chất vấn: "Ai?"

"Anh, Riki." Riki đẩy cửa tủ từ bên trong chui ra, thấy đồng đội an toàn còn sống, Châu Kha Vũ có chút kinh hỉ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Santa và Mika thu hút sự chú ý, anh mới có thể nhân cơ hội chạy ra trốn đến đây." Riki không thấy rõ thương thế của Châu Kha Vũ, nhưng bằng vào mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, anh cảm giác tình huống của Châu Kha Vũ khẳng định không quá tốt.

Châu Kha Vũ có chút lo lắng quan sát Riki một chút, thở hổn hển hỏi: "Anh không sao chứ?"

Thấy Riki lắc đầu mới buông lỏng tâm tình, nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Anh không sao là tốt rồi."

"Châu Kha Vũ, em sẽ chết sao?"

Riki bình tĩnh nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ hỏi, nghe nói như vậy, Châu Kha Vũ nhớ tới đêm làm nhiệm vụ ở quán bar, chợt cười khẽ ra tiếng, thở dốc nói: "Anh là người thứ hai hỏi em như vậy, người thứ nhất là đứa nhỏ Trương Gia Nguyên..."

"Tạm thời không chết được." Một lúc lâu sau, Châu Kha Vũ mới chậm rãi trả lời, anh ngửa đầu tựa vào vách tường, miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

Riki thấy trạng thái của Châu Kha Vũ thật sự không tốt, vì thế tiến lên sờ tay Châu Kha Vũ một cái, có chút kinh hoảng thấp giọng nói: "Tay em rất lạnh."

[INTO1] Hệ Thống Thí LuyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ