CHAP 9. SỈ NHỤC ( Quá Khứ)

160 5 0
                                    

🐢 * Bộp*

Cậu quăng mạnh chiếc cặp xuống mặt bàn, vẻ mặt hằm hằm đi đến ngồi xuống, Vương Hạo Hiên vẫn im lặng miệng ngậm chiếc bánh mỳ, Vương Nhất Bác vừa lấy bài tập ra vừa chửi bới.

" Mẹ nó đồ chó chết, sáng sớm mà đã bị như thế rồi".

" Nhất Bác, chuyện gì mà tức giận vậy? Lại là Anh ấy sao, Tiêu Chiến phải không?".

" Không Anh ta thì ai vào đây? Có chân không biết đi mà phải bắt tao đưa đến trường".

" Ba mày bắt đưa Anh ấy đi?".

" Phải, tất nhiên là ông ấy rồi, xe của tao không phải để cái tiện nhân ấy ngồi lên, người ta mà biết thì không phải sẽ nhục lắm sao?".

Vương Nhất Bác vẫn là giọng điệu đó, tức tối với Anh, sỉ nhục, không muốn ai làm phiền mình mà sáng sớm đã phải cãi nhau với Ba về chuyện đó, Cậu thật không hiểu Vương Cố Gia nghĩ gì, ép Cậu đưa Anh đến trường, cũng phải! Từ Vương Gia cách trường khá xa, trường Cậu lại đi qua trường Anh nên ông Vương tiện mới làm vậy, nhưng Nhất Bác thật sự có quá đáng không? Cũng là người cùng một nhà mà lại không thương Anh, Tiêu Chiến không nhìn thấy gì Cậu có thể đưa đi nhưng Vương Nhất Bác không thấy vừa lòng mà còn chửi bới Anh, Hạo Hiên thấy Cậu bạn của mình có phần quá đáng, đi đến gần cửa sổ dựa lưng vào đấy, hỏi.

" Nhất Bác, mày cũng đưa Anh ấy đi được mà, làm vậy có hơi quá đáng đấy."

" QUÁ ĐÁNG CÁI CHÓ GÌ! Loại như Anh ta phải như vậy, mày là đang quan tâm cho kẻ tiện nhân kia sao? Thích thì ngày ngày buổi sáng mày đến Vương Gia đưa Anh ta đến trường, tao đỡ phiền".

" Không phải đâu! Người cùng nhà mày không thấy thương cảm gì sao? Anh ấy cũng bị khiếm thị, chỉ muốn được sự quan tâm của người khác, mày không thương Anh ấy thật sao? Nhất Bác, từ trước đến nay mày đâu có cư xử như vậy?".

" NÓI XONG CHƯA, XONG RỒI THÌ CÚT VỀ CHỖ,  Ở đây tao không muốn nghe ai phải dậy lại đời tao, việc gì tao làm Vương Nhất Bác đây tự biết, không đến lân mày quản, nếu mày rảnh rỗi quá thì chiều nay đến đón Anh ta về."

Vương Hạo Hiên bị nói một tràng dài thì im bặt, y quay về chỗ mình cũng không nói nữa, phía sau nhìn Cậu bạn thân từ nhỏ mà lắc đầu ngao ngán, sao từ lúc Tiêu Chiến về đây Cậu lại thay đổi quá! Trước giờ đâu có nói người ta quá đáng như vậy, ghét Anh đến nỗi phải chửi thậm tệ như vậy ư? Cậu có còn là con người không?
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Tại ngôi trường kia, một lớp học chỉ nghe thấy tiếng nói của giáo viên phía trên, học sinh im lặng chỉ nghe thấy tiếng bút viết sột soạt trên giấy, Tiêu Chiến ngồi gần cuối lớp ngồi đối diện phía trước với Cậu bạn Trác Thành, Anh rất tập trung cao độ, Tiêu Chiến có thể viết bài ước lượng hàng ngang của dòng trên giấy, khi không hiểu lại quay xuống hỏi Trác Thành.
Ở đây ai cũng thân thiện và cởi mở, có gì khó mọi người cũng giúp Anh, Tiêu Chiến đã dần dần cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, cảm nhận được tình bạn mới quen khi ở ngôi trường giáo dục mới.

Nơi này không có gì ngoài tiền, căn tin ở đây xây dụng rộng rãi, thiết kế theo phong cách Châu Âu, mọi thứ đều tiện lợi, Tiêu Chiến chỉ cần ngồi im một chỗ để Trác Thành mang đồ ăn đến, cậu bạn mua rất nhiều từ suất cơm trưa chính tay cậu chọn cho cả hai, đồ ăn vặt cùng nước uống đều chiều theo ý Anh.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ