CHAP 147. NỤ HÔN

67 3 0
                                    

🐢 Giấc mơ vừa nãy làm tâm trạng Anh hoảng loạn vô cùng, Tiêu Chiến nhìn Trác Thành rồi cuốn của hỏi y xem Nhất Bác đang ở đâu, giọng nói run rẩy xen lẫn sợ hãi cho thấy giấc mơ vừa nãy thật quả đổi kinh khủng, chính mắt Anh đã nhìn thấy cả thân thể mình nằm dưới vũng máu sau vụ tai nạn, chính Vương Nhất Bác đã là người đến với Anh đến bệnh viện kịp thời và ròng rã, vất vả suốt một tháng trời, chăm sóc Tiêu Chiến trên giường bệnh.

Anh có nhớ đến lời hứa trước kia mà mình từng thể hẹn với Cậu, sinh linh bé nhỏ ấy chính là đứa con đầu lòng của hai người, nhưng chính Anh nhẫn tâm giết bỏ nó, Tiêu Chiến còn chứng kiến bản thân mình chính tay hất cốc nước nóng và mặt Cậu rồi chửi bới Nhất Bác thậm tệ,  dù cho Cậu có ngàn lần giữ Anh và lại giải thích nhưng cũng đều vô tác dụng.

Bây giờ Tiêu Chiến mới nhận ra chàng trai mà Anh đang tìm chẳng ai khác đó là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tự hỏi bản thân rằng tại sao Anh lại không nhận ra Cậu sớm hơn, tại sao thời gian trước đó lại có những hành động dã man đối với Cậu như thế.
Tiêu Chiến nhìn Trác Thành với đôi mắt ngấn lệ,   y nhìn thấy Anh hoảng loạn gọi tên Cậu như thế thì biết Tiêu Chiến vừa mơ đến ác mộng, y vẫn phải làm cho Anh bình tĩnh lại, cẩn thận đưa Tiêu Chiến xuống dưới phòng bếp, nấu một bát mỳ nóng để Tiêu Chiến ăn. Tay Anh từ nãy đến giờ cứ đan vào nhau rồi nhìn ra ngoài, có vẻ như đang rất muốn gặp Cậu như lại không dám, chẳng phải chính bản thân Tiêu Chiến đã cắt đứt quan hệ của hai người rồi sao, bây giờ Anh phải biết làm thế nào để nói ra lời xin lỗi của mình chứ.

Gương mặt bơ phờ cùng với đôi mắt đã nhạt nhòa vì nước mắt, Trác Thành vừa bê bát mỳ đến vừa lắc đầu, vì buổi trưa Tiêu Chiến còn nhịn đói nên bây giờ phải ăn một ít để lót dạ, bát mỳ để trước mặt Anh cũng không thèm động vào một miếng, chỉ biết sốt sắng hỏi y đang ngồi đối diện.

" Trác Thành à.... Nhất Bác, Em... em ấy có còn giận mình không? Có phải em ấy là người đưa mình đến bệnh viện lúc tai nạn.... là người bên mình suốt một tháng có phải không?".

" Phải! Bây giờ cậu nhớ ra rồi chứ gì. Bây giờ xin lỗi cũng đâu được nhóc ấy chấp nhận nữa, Nhất Bác chính là người bỏ lỡ tất cả những gì ở phía trước mà ở lại làm đá lót đường cho cậu, bảo vệ cậu, lúc ở bệnh viện còn không dám rời nửa bước, không dám chợp mắt để đi ngủ.... Nhóc ấy chịu nhiều vất vả lắm, Nhất Bác cũng mệt rồi, muốn buông xuôi, Cậu vẫn muốn gặp để nói lời xin lỗi sao?".

Giọng của Trác Thành có chút nghiêm nghị, y biết rõ Tiêu Chiến đã tìm lại được ký ức đã mất rồi nhưng lời xin lỗi của Anh thì Nhất Bác có chấp nhận không? Bao nhiêu tổn thương và cay đắng Cậu phải chịu cho đến hiện tại để Tiêu Chiến quay lại yêu thật lòng có phải muộn quá rồi không?

Tiêu Chiến thất thần khi nghe những câu nói đó, Anh biết mình sai rồi, biết mình đã trách nhầm Cậu rồi, tâm trạng Anh bây giờ rối bù lên như tơ vò, một đống hỗn độn trong lòng, day dứt và hối lỗi lắm nhưng phải làm cách nào để có thể đứng ra trước mặt người ấy đây.

Tiêu Chiến sắp khóc rồi, đôi mắt đã dần đỏ lên, sống mũi bỗng cay xè đi, móng tay bấu chặt vào da thịt như muốn bật máu, cổ họng nghẹn ắng lại tưởng như không thở nổi. Cảm giác thật sợ như sắp mất đi thứ gì đó quý giá, tim Anh nhói lên khi nghĩ đến hình ảnh thảm hại của Nhất Bác nhẫn nhịn chịu trận trước mình.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ