CHAP 150. ANH HỨA ĐI, CẢ ĐỜI NÀY PHẢI Ở BÊN EM

57 2 0
                                    

🐢 Bây giờ trời đã khuya mà trong trong căn phòng kia vẫn còn tiếng hai chàng thiếu niên nói chuyện.

" Chiến Ca, Anh nằm gần đây đi em ôm với, em lạnh".

Thấy Tiêu Chiến nằm quá xa, Vương Nhất Bác nũng nịu mè nheo đòi Anh nằm gần lại để Cậu ôm, Tiêu Chiến quay lại khó hiểu, tại sao muộn như thế này rồi mà Nhất Bác vẫn còn thức được, lại còn không cho Anh ngủ, cứ bắt Anh nằm gần Cậu mãi, Tiêu Chiến với tay bật điện lên, thấy vẻ mặt của cún con khó chịu đang ngồi trong chăn nhăn mặt.

Tiêu Chiến lại gần vuốt vuốt những sợi tóc còn xoã trên mặt Cậu.

" Nhất Bác, sao em không ngủ mà lại ngồi như thế này? Khó chịu ở đâu à?".

" Ôm Anh, Anh nằm xuống đi để em ôm, chẳng ôm em gì cả Anh toàn ngủ quay mặt ra ngoài, gọi từ nãy đến giờ mà Anh chẳng tỉnh dậy, Anh không yêu em sao?".

" Cún Con ngốc sao lại nhõng nhẽo như thế, nằm xuống đi, Anh nằm bên cạnh cho em ôm".

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, nằm xuống chừa ra một chỗ rộng cho Anh, tay vỗ vỗ nhẹ giường.

" Anh nằm xuống đi, lại đây, lại đây".
Tiêu Chiến bất lực đành tắt điện đi rồi nằm xuống, vừa nằm được chưa kịp chỉnh lại tư thế thì đã bị lực tay của người bên cạnh kéo ôm chặt vào lòng, mặt Anh đập vào ngực Cậu, cảm nhận được nhịp tim vang hồi, Tiêu Chiến mặt mũi đỏ ửng chỉ biết nằm im chứ không dám thở mạnh, tay Vương Nhất Bác tinh nghịch thò vào tấm lưng trần của Anh rồi xoa xoa để dễ ngủ hơn.

" Chiến Ca, ngủ đi nhé đừng thức khuya quá".

Cậu nói như đùa vậy, cả đêm nay Vương Nhất Bác thức chứ Anh đã đi ngủ từ sớm rồi, nằm cả đêm vừa chợp mắt lại bị Cậu làm phiền, Vương Nhất Bác hết nhõng nhẽo đòi ôm Anh lại muốn Anh ôm mình, Tiêu Chiến thuật chẳng hiểu nổi chàng trai hai mươi mốt tuổi này đã lớn chưa mà sao cứ như trẻ con thế, tính tình lúc nào cũng như vậy chẳng bao giờ lớn cả, cái đuôi bám không rời như thế này chắc theo Anh cả đời mất.

Tiêu Chiến vùi đầu sâu vào hõm cổ Cậu, hưởng thụ hơi thơm tù chàng thiếu niên tỏa ra, hoà cùng với sữa tắm khiến khiến đầu óc Tiêu Chiến như chìm vào đê mê không lối thoát.
Vương Nhất Bác là vậy đó, ngày ngày chỉ biết nhõng nhẽo dễ thương bên Anh, lúc nào cũng muốn Tiêu Chiến làm theo ý mình, ban ngày mọi việc Anh đều quyết định được nhưng đến tối trên giường chính Cậu làm chủ, lúc nào cũng lấn át người Anh chẳng muốn rời.

°°°°°°°°°°°′°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Buổi sáng, khi mặt trời lấp ló lên đến đỉnh, hai người vẫn còn say giấc nồng bên chiếc giường ấm áp, Anh đã tỉnh từ lâu nhưng lười biếng chẳng thèm dậy, muốn nằm một lúc để ngắm rõ từng góc quan của người mình yêu hơn, gương mặt Cậu thật đẹp với làn da trắng nõn, bờ môi hồng hé mở, đôi mắt cong phượng vĩ với đôi lông mi dài đen đen, hai cái má bánh bao làm Tiêu Chiến như bị thu hút hẳn, ngón tay trỏ trượt dài trên sống mũi dừng lại nơi yết hầu đang nhô ra.

Anh cũng đưa tay sờ vào yết hầu của mình nhưng không thể to bằng Cậu, của Nhất Bác đẹp thật, chưa kịp ngắm kỹ thì Cậu đã mở mắt ra.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ