CHAP 78. SAO ANH VẪN CHƯA TỈNH LẠI?

46 0 0
                                    

🐢 Biết là người ấy vẫn còn hôn mê, Anh vẫn ngủ chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, Vương Nhất Bác buồn lắm, suốt từ hôm qua đến bây giờ tâm trạng đều vẫn vậy, bên ngoài cố tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong mang một nỗi đau đến xé da xé thịt, buổi sáng Cậu vẫn trò chuyện với Anh kha khá, trước khi đi làm thủ tục cho Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác ở bên cạnh nói chuyện với chàng trai đang ngủ kia, Vương Nhất Bác nói tuần sau mình có trận thi đấu moto mùa ba, Cậu nhất định sẽ dành được Quán quân mang về cho Anh, nếu lúc đấy trên khán đài là Tiêu Chiến đang mỉm cười cổ vũ bảo Nhất Bác cố lên thì Cậu vui đến nhường nào.

Khi Anh tỉnh lại bản thân sẽ đưa Tiêu Chiến đi chơi, cho Anh đi đến những nơi đẹp nhất của Bắc Kinh mà Tiêu Chiến chưa từng đặt chân tới, Cậu thích ngắm hoàng hôn và bình minh với Anh, nơi có bãi cát vàng trải dài cùng tiếng sóng vỗ vào bờ....Hai chàng trai dắt tay nhau đi dọc bãi biển ấy.... Khung cảnh thật lãng mạn và tuyệt diệu, Vương Nhất Bác sẽ cố gắng chờ Anh tỉnh lại, hai người sẽ đi ngao du khắp nơi, sẽ đi du lịch, đến những nơi mà Tiêu Chiến thích....Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ, Cậu đặt bản thân vào như vậy để cảm thấy tâm trạng không bị ảnh hưởng quá vì chuyện này, nhưng chuyện Cậu hứa với Anh, Nhất Bác nhất định sẽ làm được.

Cậu đi theo y tá đến nơi làm thủ tục riêng, Vương Nhất Bác ký tên vào, từ nay trở đi Cậu sẽ là người lo tiền viện phí, chi trả thuốc thang cho Anh, là người trực tiếp chăm sóc Tiêu Chiến từ bây giờ đến một tháng sau, miệng Cậu liên tục hỏi rằng bao giờ Anh mới tỉnh lại, bác sĩ chưa tính được chuyện này, họ chỉ là người gián tiếp phẫu thuật rồi lo chữa bệnh cho Anh còn chuyện tỉnh lại đều phụ thuộc vào bản thân Anh, và Cậu thường xuyên bên cạnh, trò chuyện, mang đến động thái tích cực cho người đang hôn mê sâu kia.

Vương Nhất Bác biết Anh thích hoa cải vàng nên Cậu trực tiếp đi hái mang về cắm chúng vào một cái lọ nho nhỏ trong phòng, bên ngoài cửa sổ là cây thường xuân xanh mướt đang leo lên bức tường, chúng xanh mướt và giàu sức sống, nhưng khi về đông lại rụng rất nhanh, mùa đông đang sắp cận kề, trước khi chiếc lá cuối cùng ấy rụng thì Tiêu Chiến có tỉnh lại không?

Vương Nhất Bác lúc nào cũng phải thay kim truyền nước cho Anh, cánh tay nhỏ bé ấy chi chít là những lỗ nhỏ đang tím bầm vì ngày ngày liên tục phải tiêm, Cậu thương Anh lắm, tâm trạng xót xa một trận khi thấu Anh như vậy, Nhất Bác có thương lượng với bác sĩ nhưng không ai đồng ý.

" Bác sĩ! Tay Anh ấy ngày nào cũng phải cắm kìm truyền đến nỗi tím bầm máu đông lại rồi, tôi không muốn nhìn thấu Anh ấy phải chịu đựng như thế! Hôm nay có thể bỏ qua được không?".

" Không được đâu, tình trạnh bệnh nhân như vậy thì bắt buộc phải truyền cho đến khi hạ sốt, vì mất quá nhiều máu nên phải truyền liên tục, máu của Cậu ấy là máu hiếm ở đây không ai có ạ! Bắt buộc ngày ngày phải như vậy thôi, bệnh nhân sẽ phải liên tục truyền hết trong tuần này".

Truyền hết trong tuần này sao? Như vậy thật quá đáng với Anh, người thường còn không chịu nổi huống chi là Tiêu Chiến, Cậu đâu có thể nói lại được, bây giờ tất cả đều phải nghe theo lời bác sĩ, Nhất Bác chỉ là người ở đây chăm sóc Anh, Cậu không rành giỏi về chuyện này nên tất cả đều phải nghe theo bác sĩ, Nhất Bác chỉ biết đau khổ đứng nhìn người mình yêu bị đày đọa cả thể xác.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ