CHAP 194. NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI

41 1 0
                                    

🐢 Hai mươi lăm năm sau.....

Cũng phải! Hai mươi lăm năm đã trôi qua rồi, Nguyệt Nhi và Tỏa Nhi đã lớn, hai đứa con đã có công việc riêng của mình, đương nhiên Vương Tiêu Tỏa sẽ thay cha lên nắm quyền điều hành Vương Thị, và Nguyệt Nhi đang du học ở bên Mỹ.... Thời gian trôi qua nhanh như vậy Tiêu Chiến đã ngót nghét bảy mươi bảy tuổi, và Vương Nhất Bác đã bảy mươi hai tuổi.
Cả hai đã trải qua một quãng đường dài của đời người, khi người ta nhìn vào hai ông lão già nua ấy có thể thấy được mái tóc của từng người đã dần trắng xóa, những nếp nhăn trên khuôn mặt và cả tay đã dần dần hiện rõ hơn, nhưng nụ cười khinh diễm của năm nào vẫn cứ như vậy, chiều chiều người ta có thể thấy hai ông lão trầm tư đi bên cạnh nhau trên cây cầu của thành phố đã gắn liền với bao năm nay. Ông lão bảy mươi bảy tuổi xương cốt lỏng lẻo cũng chẳng còn đi vững được, đương nhiên bên cạnh luôn luôn có cái gậy trúc để chống đỡ và người chồng bảy mươi hai tuổi bên cạnh để nâng đỡ mỗi bước đi.

Cả hai cứ tính lấy nhau như hình với bóng mà chẳng thể tách rời, từ lúc Tiêu Chiến hai mươi sáu tuổi lấy Vương Nhất Bác thì suốt năm mươi mốt năm mà tình cảm của hai người vẫn êm dịu và ngọt ngào như lúc ban đầu, vì tuổi cao sức yếu gần đất xa trời nên trí nhớ của Anh cũng dần dần bị lãng quên đi, nhưng tuyệt nhiên người chồng đã ở bên cạnh cả một đời người thì chắc chắn Tiêu Chiến sẽ chẳng thể quên được, ngày ngày Anh vẫn ngồi ở cái ghế dài trong phòng chậm rãi đan từng cuộn len mỏng, bây giờ đang ở cuối thu mà mùa đông sắp đến rồi, Anh chỉ ước chiếc khăn ấy có thể thay mình dìu Cậu đi hết mùa đông lạnh giá năm nay.

Khi cuộc sống của Cậu thiếu đi Anh thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cả hai cũng đã biết trước được Tiêu Chiến sẽ là người ly khai nhân thế trước tiên nên ngày ngày Vương Nhất Bác cũng luôn tạo cho chàng vợ của mình một niềm vui khi ở cuối đời, muốn Anh hãy khắc ghi rõ tình cảm của mình và cho tới kiếp sau sau cầu mong đừng quên Cậu.

Ngày nào Tiêu Chiến cũng muốn đi ra bờ hồ sau nhà để ngắm cảnh giữa một hàng che bạt ngàn của buổi chiều và những đợt gió hiu hiu thổi nhẹ, tiếng suối róc rách của năm nào vẫn yên nghị nơi đó.... Vương Nhất Bác rất cưng chiều chàng vợ của mình, Cậu luôn cõng Anh trên lưng dạo quanh một vòng của bờ hồ rồi cả hai lại êm đềm thư giãn trên bộ bàn ghế đá ngay bên cạnh.

Những người dân ở đó cũng đã quá quen với hai ông lão ấy rồi, buổi sáng hay buổi chiều người ông lão bảy mươi hai tuổi đều dắt người còn lại đến bãi biển để ngắm hoàng hôn và bình minh, tuy đã già rồi nhưng trí nhớ của Vương Nhất Bác cũng chẳng hề bị lãng quên, Cậu còn rất nhớ rõ những ký ức trước kia có hai người. Ngày ngày chính Cậu sẽ ở nhà đảm nhiệm hết công việc nội trợ rồi nấu ăn cho Anh, thư giãn rồi ôm Tiêu Chiến vào lòng để cho Anh có một cảm giác an toàn và ấm áp nhất khi ở gần đất xa trời.

Vương Nhất Bác cũng vẫn còn khỏe mạnh lắm,  sức khỏe của Cậu vẫn y như hồi bốn mươi bảy tuổi vậy. Ngày ngày luôn hỏi xem người bên cạnh thích ăn món gì, thích đi chơi ở đâu đâu rồi Vương Nhất bác sẽ đáp ứng hết yêu cầu ấy, Cậu biết người già thường thường rất thích không gian yên tĩnh để suy tư một mình, nhưng Tiêu Chiến lại không thích chơi ở đâu xa, không thích đi du lịch hay những chốn xa hoa mà Nhất Bác bảo với mình, mà bản thân Anh chỉ muốn ở yên ngôi nhà đã gắn bó cả một cuộc đời dài.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ