CHAP 89. COI EM LÀ NGƯỜI LẠ

42 1 0
                                    

🐢 " Tiêu Chiến! Anh hiểu cho em được không? Anh như vậy em sẽ đau lắm, đừng coi em là người lạ...hức".

Tiêu Chiến hoàn toàn bại trận trước Cậu, cả người Anh đổ vào vòng tay ấy, Tiêu Chiến buồn ngủ rồi, chẳng còn sức trả lời câu hỏi của Nhất Bác, Anh khóc, Cậu cũng khóc, không gian bây giờ thật yên lặng, Cậu đưa tay xoa nhẹ tấm lưng  gầy đến nỗi nhô cả xương ra kia, cả người Anh gầy guộc chẳng khác gì cái xác không hồn.

Cả gương mặt đỏ lên, cái mũi hồng hồng chẳng lấy lại được hơi thở, vùi cả mặt vào trong lồng ngực rộng lớn ấy, cảm nhận rõ trái tim chàng trai hai mươi mốt tuổi vẫn đang đập, cơ thể Nhất Bác lúc nào cũng ấm nhưng đối với cơ thể Anh thì lại lạnh đi, Vương Nhất Bác thương người ấy vô cùng. Cậu bắt đầu khóc to hơn, bàn tay to lớn càng siết chặt Tiêu Chiến.

" Ai cho Anh quên em hả! Ai cho Anh mất trí nhớ mà đày đọa em như thế này....hức...Ai cho Anh cái quyền đấy, em không đồng ý".

Trong phòng khách chính là tiếng khóc to, từng lời nói Cậu thốt ra đều tỏ rõ sự đau khổ, Cậu vừa khóc vừa cười, Vương Nhất Bác như kẻ điên ngồi nói chuyện với người ấy, càng ôm chặt Anh hơn vì sợ làm mất Tiêu Chiến lần nữa.

Bàn tay hao gầy xoa dịu mái tóc bồng bềnh ấy rồi lại nắm lấy tay Anh áp lên mặt mình, cúi xuống ngắm nhìn ngũ quan trên gương mặt ấy lâu hơn.

" Chẳng phải Anh đã từng cười rất nhiều với em sao? Anh đã từng nói đời đời kiếp kiếp này sẽ mãi ở bên em, sẽ không quên em nhưng sao bây giờ lại để em sống một mình như vậy hả? Vậy Anh sai hay là em sai đây".

Một Vương Nhất Bác si tình ngốc nghếch ấy đâu biết ai mới là người sai, yêu Anh đến điên dại nhưng nhận lại được gì chứ! Điều đau khổ nhất trong cuộc đời đó là yêu Anh, yêu sai người, sai cả thời điểm. Đến giờ em mới biết tận cùng của nỗi buồn không phải là rơi nước mắt mà đó là khi nước mắt em tuôn rơi, không có một người giúp em lau nước mắt. Em không hiểu tại sao nhớ tên Anh lại đơn giản đến vậy nhưng quên đi tên Anh là điều em không thể làm được.

Đau đớn lắm Anh có hiểu được cảm giác ấy bây giờ không? Anh có hiểu được khi Anh sau vụ tai nạn ấy em đã chịu tổn thương như thế nào không? Anh không những không biết mà còn khing rẻ em, em chẳng thể buông được Anh, khi yêu rồi em mới biết đau như thế nào, hai chữ đã từng Anh để lại thì còn ý nghĩa gì. Hồi ức về Anh luôn làm trái tim em tan vỡ, nó luôn khiến em cười vì những ngày tháng qua khi bên Anh. Nhưng cũng khiến cho em khóc vì không còn những ngày tháng ấy nữa.

Em hận lý trí em không đủ mạnh, không đủ sức điều khiển trái tim, không đủ sức ngăn mình đừng yêu Anh. Dành tất cả cho cuộc tình ấy nhưng nhận lại được gì, chỉ có những khoảng trống hoang hoải trong tâm hồn và nỗi lòng trống trải mà thôi....
Vương Nhất Bác ngắm nhìn thỏ con mà mình từng cưng chiều nhất đang ngủ yên trong vòng tay ấy, cứ như vậy để xây dựng cho một bức tường ngăn cách để quên đi Anh cũng thật khó, Vương Nhất Bác cúi xuống đặt nụ hôn chua chát lên bờ môi đang yên vị kia, chả có cảm giác gì cả mà chỉ toàn đau đớn và xót xa cho một cuộc tình trái ngang, éo le ấy.

Nước mắt Cậu rơi trên má Anh, càng muốn quên Anh nhưng là điều không thể, trái tim sắt đá ấy cũng dần bị hao mòn, cái giá của hạnh phúc trước kia mà họ từng có giờ đây chính là sự ràng buộc, chèn ép Nhất Bác phải sống dằn vặt mãi cuộc đời về sau....

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ