CHAP 100. NGƯỜI MÌNH YÊU GIỜ ĐÃ NHẠT PHAI VỚI MÌNH

41 2 1
                                    

🐢 * Vù vù vù*

Tiếng gió bấc thổi mạnh của mùa đông ù ù bên ngoài đập vào cửa kính, bên đường là những cái cây trơ trọi không có lá, tiếng chim hót bây giờ cũng không có, tuyết rơi ngày càng dày, mới chỉ là ngày thứ hai mùa đông mà sao tuyết lại rơi nhiều đến đến thế? Kín cả đường phố, sương vẫn buông xuống dày đặc cả góc trời. Nhiệt độ ngày càng giảm, tiết trời lạnh đến nỗi làm cho con người ta không giám bước xuống giường.

Hôm nay đã là cuối tuần, những vết thương ở chân và tay của Nhất Bác đều đỡ đi rất nhiều. Vết cứa của mảnh sành vào bàn chân giờ đã ngậm miệng lại, tay bị bỏng cũng không hẳn là nặng lắm, chúng không để lại sẹo nhưng ngày ngày Cậu vẫn phải thường xuyên bôi thuốc để chúng liền lại. Vương Nhất Bác sáng nay ngủ dậy muộn hơn mọi hôm, cũng là cuối tuần nên Cậu muốn ngủ nướng một chút cho thoải mái, dù là vậy nhưng vẫn đúng 7:00 là xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng cho cả hai, Cậu đã tập làm quen với cuộc sống bây giờ nên không còn cảm thấy phiền toái.

Biết người đang mang thai rất dễ buồn ngủ, ngủ cũng khá lâu nên Vương Nhất Bác cứ để Tiêu Chiến ngủ thêm lúc nữa, Cậu cũng không làm phiền Anh như mọi hôm. Vương Nhất Bác biết hải sản rất tốt cho thai nhi nên Cậu nấu một bát cháo hến thật ngon lành, cầu kỳ, cẩn thận từng chút một làm sạch mấy con hến, nếm gia vị đầy đủ đề vừa miệng Anh, trong chốc lát bát cháo đã được bày ra, những con hến mập mạp được rải bên trên chông rất đẹp mắt, Cậu mỉm cười với thành quả của mình rồi nhanh chóng mang lên phòng cho Anh.

Đứng ở ngoài cửa nhưng Nhất Bác vẫn do dự, không lẽ cứ để bát cháo ngoài này mãi như mọi hôm? Nếu càng làm vậy thì Tiêu Chiến cũng chẳng thèm ngó ngàng, Anh còn không thèm ăn cũng chẳng thèm để ý tới. Mấy ngày không ăn không uống như vậy làm Nhất Bác càng lo, cả hai không nhìn mặt nhau và cũng chẳng nói chuyện, biết khoảng cách giờ đây càng rạn nứt, Vương Nhất Bác muốn nối lại nhưng phải làm cách nào khi Anh vẫn giận Cậu. Đứng thẫn thờ ngoài này một lúc lâu rồi mới chuẩn bị mở cửa, mới kịp nắm tới tay nắm cửa thì bên trong phát ra tiếng ai đó ngã, nó hoà cùng với tiếng khóc.

" Aaaa....Mẹ Nó, đau...đau quá...hức...."

Tiêu Chiến đột nhiên bị đứa bé đạp mạnh khiến cả cơ thể Anh quặn lại, từ trên giường rơi thẳng xuống đất. Tay liên tục ôm lấy bụng nhỏ, nước mắt từ lâu đã lăn dài trên đôi má gầy gò ấy, Anh chỉ mặc phong phanh chiếc áo sơ mi mỏng tanh nằm rạp dưới sàn.

Vương Nhất Bác như chết lặng khi nghe thấy tiếng của Anh, trên tay Cậu  vẫn bê bát cháo nóng, sợ hãi mở nhanh cửa bước vào. Đập vào mắt Cậu chính là cơ thể ốm nhom của Tiêu Chiến đang run rẩy, co tròn người lại chỉ biết thút thít, hai cánh tay hao gầy vòng qua ôm lấy bụng, miệng liên tục kêu đau. Tiêu Chiến nằm giữa đống đồ bừa bộn, xung quanh toàn là màu vẽ loang lổ khắp sàn nhà, bức tranh kinh dị vẽ giống như máu đổ rạp xuống dưới đất.

Vương Nhất Bác chẳng thèm quan tâm đến những thứ xung quanh, Cậu để bát cháo gọn một chỗ rồi chạy nhanh tới đỡ Tiêu Chiến dậy, vừa mới đỡ được con người ấy thì sắc mặt Cậu biến đổi, Nhất Bác cảm thấy Anh đã gầy hơn trước rất nhiều, đến mức báo động. Cánh tay lúc trước khá nhỏ nhắn, nhưng sao đến bây giờ càng gầy hơn, xương vai Anh lộ cả qua lớp áo kia. Tiêu Chiến biết người bên cạnh là Cậu, rất muốn đẩy ra lắm nhưng đâu còn sức lực, Anh dương đôi mắt đã dần đỏ đi ngước lên nhìn Cậu, buông giọng nói lạnh tanh.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ