CHAP 157. CÔ BÉ THIÊN THẦN

23 0 0
                                    

🐢 " Nhất Bác à! Vai em có còn đau không?".

Tiêu Chiến vẫn còn ngái ngủ mang quần áo đồng phục đến chỗ Cậu, được một giấc nằm trên người con trai ấy làm Anh cảm thấy dễ chịu vô cùng, nói bản thân sẽ là người dậy sớm rồi nấu đồ ăn sáng cho Cậu nhưng chính Anh mới là người dậy sau Nhất Bác, Cậu đã dạy trước Anh hẳn một tiếng, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà làm hai bát mì nóng cho cả hai, thấy Tiêu Chiến vẫn còn ngủ nên Cậu không dám đánh thức, phải ngồi trên giường ngắm nhìn thỏ con mãi rồi mới xuống đến nhà.

Cậu còn đang ăn dở bát mì thì Anh bước đến, Nhất Bác bỏ cả đôi đũa xuống, kéo Anh lại để Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình, thỏ con nửa tỉnh nửa mê đi còn không vững, áo ấm chẳng mặc vào mà cứ mặc một cái mỏng tanh, Nhất Bác ôm chặt Anh rồi thì thào.

" Sao Anh lại dậy sớm thế? Áo ấm em để bên cạnh chẳng mặc vào, người đã gần như thế này rồi lúc nào cũng phải để em chạy theo lo lắng hết, bảo bối hư quá, chẳng bao giờ nghe lời em gì cả".

" Trời lạnh thế này sao em lại không ngủ nữa, lại còn cất công nấu đồ ăn sáng, sức khỏe em không tốt mà cứ giành việc, cún con thật không biết nghe lời nha".

Tiêu Chiến ôm lấy cổ Cậu, nói từng tiếng mơ màng với người đối diện, Vương Nhất Bác đành phải cởi áo khoác bên ngoài ra rồi choàng vào cho Anh, Tiêu Chiến cứ ôm chặt Cậu đến phát nghiện, ngửi lấy mùi hương quen thuộc còn vương vấn trên người Nhất Bác, Cậu thích hành động này của Anh nên cứ để Tiêu Chiến làm loạn trên người mình, được Anh hỏi đến cái vai vừa nãy, Vương Nhất Bác lập tức giả vờ nhăn mặt lại, đau đớn ôm lấy chỗ tìm bầm.

" Ca à! Vai em nó còn đau lắm, em không mặc áo được, Anh mặc cho em".

Tiêu Chiến cứ tưởng thật nên vội vàng vùng dậy để xem, mạnh bạo vạch cả áo Cậu ra, Tiêu Chiến biết Nhất Bác bị đau vì buổi sáng hôm trước Anh nhớ đến lúc hai người còn ân ái thì mới cáu gắt lên, đạp vào vai Cậu làm Nhất Bác phải đau âm ỉ cả một ngày, bây giờ cũng hơn một tuần trôi qua mà sao nó vẫn chưa khỏi chứ, chẳng lẽ Vương Nhất Bác lại muốn giở trò.
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt đau đớn của người ấy thì không nghi ngờ mà kiểm tra ngay, Anh khe khẽ thổi thổi nó giống như lăm năm trước khi bị đứt tay Nhất Bác cũng yêu chiều thổi cho Anh như vậy. Tiêu Chiến nhìn mãi cũng chẳng thấy có chỗ nào tím, đưa đôi mắt ngây thơ lên hỏi.

" Sao Anh lại không thấy chỗ nào vậy? Cũng hơn một tuần sao lại đau được chứ. Hay mình đến bệnh viện nhé".
Nhất Bác nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu Chiến cũng đủ biết vì Anh sợ Cậu đau lên mới an ủi dặn Nhất Bác hãy đến bệnh viện, Nhất Bác lắc đầu liên tục, Cậu bế cả người Tiêu Chiến lên, cầm lấy cái áo ý bảo Anh hãy thay cho mình.

" Em không đi đâu, hay Anh mặc áo vào cho em, qua ngày hôm nay là hết đau ngay ấy mà".

" Được rồi, đứng yên nhé."

Tiêu Chiến nhanh nhẹn tụt xuống người Cậu, Anh e dè đứng đối diện cởi từng cúc áo người ấy ra, dù có yêu nhau lâu đến mấy nhưng chuyện này Tiêu Chiến chưa từng làm qua, cái tay run run cởi cũng không xong, Vương Nhất Bác liền bật cười thành tiếng, ân cần cầm lấy tay Anh để Tiêu Chiến đỡ ngại ngùng.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ