CHAP 114. MỌI THỨ CỦA ANH SẼ LÀ EM LO

19 0 0
                                    

🐢 " Tiêu Chiến.... Người Anh nóng quá, sao lại sốt cao thế này?".

" Hức...Lạnh...Tôi lạnh lắm".

Nửa đêm Vương Nhất Bác phải vội vã vùng dậy xem Anh như thế nào rồi, gương mặt Cậu trở nên hoảng sợ khi nhìn thấy Tiêu Chiến ngày càng sốt cao, cơ thể đỏ như tôm luộc, hơi thở chẳng thể ổn định. Lúc tối Cậu có để ý lúc tới sức khỏe của Tiêu Chiến vẫn bình thường mà sao bây giờ bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng đến thế? Nhất Bác vội vã truyền nước cho Anh.
Vào lăm năm trước Tiêu Chiến cũng bị ốm, lúc đó Vương Nhất Bác cũng ở cạnh Anh như thế nên việc truyền nước đối với Cậu cũng không còn khó khăn, Nhất Bác bắt buộc phải tiêm vào tay Tiêu Chiến, cánh tay mà buổi tối bác sĩ Lâm tiêm vào đến bây giờ vẫn chưa hết tím, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ phải chèn thêm mũi tiêm mới lên trên để có thể truyền nước nhanh nhất.

" Hức....Cậu bỏ nó ra đi, tôi không truyền nữa...Đau...đau quá...".

Tiêu Chiến bây giờ chỉ muốn rút ngay cái kim tiêm ấy ra khỏi cơ thể mình, cánh tay ấy trở nên càng bầm tím và đông máu lại, nó hoàn toàn mất cảm giác chẳng thể nhấc lên nổi. Vương Nhất Bác lục lọi đống thuốc mà bác sĩ Lâm kê ra nhưng chẳng thấy một gói thuốc hạ sốt nào.

Cậu càng vội vã thì chân tay càng run rẩy, không có nổi một gói thuốc hạ sốt làm Nhất Bác muốn như phát điên, chẳng thể nào cứ đứng ở đây chống mắt nhìn Anh đang chịu cơn đau dày vò trong người, sốt cao đến nỗi cơ thể tiết ra nhiều mồ hôi, hơi thở trở lên khó khăn nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy rét.

Cậu thấy mọi thứ như rối bù lên, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nửa đêm Vương Nhất Bác phải chạy đi chạy lại bê thau nước vào phòng, lấy cái khăn sạch vắt kiệt nước rồi đắp lên trán cho Anh. Nhưng mọi thứ Cậu làm đều vô tác dụng, không có thuốc ở đây thì cơn sốt ấy chẳng hề giảm xuống mà vẫn cứ tăng lên, nếu cứ để lâu như vậy thì Tiêu Chiến sẽ chết mất. Vương Nhất Bác vội vã dặn Quản Gia lên trên phòng thay mình ở cạnh Anh, nếu Tiêu Chiến cần gì thì đã của ông ở đấy.

" Tiêu Chiến! Anh nằm yên ở đây nhé, bên cạnh có Quản Gia rồi, bây giờ em sẽ đi mua thuốc cho Anh, Anh đừng sợ.... Em sẽ quay về ngay".

Cậu vội vàng vừa mặc áo khoác vừa nói với Anh, Tiêu Chiến bây giờ như cái xác không hồn nằm trên giường, nước mắt đã lăn dài trên khóe mi, chỉ biết thổn thức khóc trên giường mà không hề biết mình đang ở đâu.

Cậu mặc trên mình một thân trang đen phóng trên chiếc motor trong sương đêm lạnh giá, đường phố trong đêm đen kịt chẳng có một ánh đèn, người dân giờ đã ngủ hết, tiệm thuốc cũng chẳng có nơi nào mở cửa, nếu cứ để lâu như thế này thì chắc chắn Cậu sẽ phải đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện ngay lập tức. Một con sư tử phải chịu cái lạnh của mùa đông, Cậu bắt buộc phải mua được thuốc về cho người ấy đang chờ mình ở nhà, nếu lần này Tiêu Chiến mà có mệnh hệ gì chắc Nhất Bác sẽ chẳng sống nổi mất.

Đi mãi mà chẳng tìm thấy tiệm thuốc nào, bệnh viện ở đây đêm nào cũng hoạt động mà sao hôm nay tất cả lại đóng cửa, không thấy một bóng người. Nếu cứ tình trạng như thế này chắc Cậu phát điên mất thôi, trong lòng sốt sắng chẳng thể đợi lâu được. Cậu không ngờ hôm nay các tiệm thuốc lại đóng cửa sớm thế, Vương Nhất Bác cố gắng đi thêm một đoạn xa nữa, Cậu chắc chắn phải tìm được, sẽ nhanh chóng mang thuốc về cho Anh.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ