CHAP 167. HÔN MÊ SÂU

34 0 0
                                    

🐢 Gương mặt Cậu non xanh nằm trên giường bệnh ngày cành tái nhợt đi, ở đầu lẫn ngực chảy nhiều máu chẳng thể phục hồi, bác sĩ Lâm bất lực để gọn đồ nghề xuống, tay bỏ khẩu trang ra, đưa mắt nhìn người bệnh nhân của mình hết sức cứu chữa nhưng không thành công. Ánh đèn phòng vẫn sáng, vẫn còn tia hy vọng cuối cùng... cứu người, nhất định lần này phải cứu được Cậu.

Những chiến sĩ áo xanh dốc toàn lực một lần nữa, họ không nản trí, tay liên tục truyền cho nhau đồ nghề, tiếng nói vang vọng thúc dục mọi người làm nhanh.

Tiêu Chiến ngoài này sốt sắng đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, đôi mắt luôn hướng vào trong ngóng chờ bác sĩ bước ra và kết quả phẫu thuật của Cậu, ngồi trên ghế mà bàn tay thắt chặt lấy nhau, luôn miệng cầu mong người ấy đừng xảy ra chuyện gì, nếu như vẫn chưa thấy Nhất Bác thì Tiêu Chiến sẽ ngồi ở đây, Anh không dám ngủ, cũng không dám gọi ai đến.
Nơi này yên tĩnh lạ thường, phía hành lang chỉ có tiếng gió rít se lạnh và tiếng bước chân của y tá đi kiểm tra bệnh nhân, mười tiếng ròng rã như vậy có phải lâu quá không? Liệu hai khối u đấy có được cắt bỏ hoàn toàn không? Anh sợ lắm, tâm trạng bây giờ hỗn độn xen chút bức bối trong lòng, Tiêu Chiến muốn hỏi tại sao khi thấy Nhất Bác đau đớn ở trước mặt mà bản thân mình lại không thể giữ Cậu, chỉ biết khóc khiến Nhất Bác lo lắng hơn. Hiện giờ Tiêu Chiến chẳng dám đi đâu hay làm gì ngoài mong đợi người ấy, yên lặng chờ cho đến khi nhìn thấy Cậu.

Trong một khoảnh khắc mà cả hai đều đau, một người ngoài này sốt sắng chỉ chờ một tin tức bình an của của người bên trong, còn Nhất Bác đang mê man trên giường bệnh, loại thuốc mà bác sĩ Lâm tiêm vào chỉ là gây mê tạm thời và khiến Cậu quên đi cái đau khi mổ, Vương Nhất Bác có thể nghe thấy rõ từng tiếng nói của bác sĩ bên tai, tiếng kéo rơi và đồ nghề loảng xoảng mỗi lúc một nhiều.

Cảm giác có chút nhói lên ở sau gáy và phần ngực, phổi bây giờ không thể thở được, nó như chết hẳn đi rồi, phần được mổ ở gáy có cảm giác như lấy ra thứ gì đó, tay nghề của ông Lâm cẩn thận, tách từng bộ phận một của khối u ra khỏi dây thần kinh, máu me dính đầy ra cây kéo và đôi găng tay y tế, dần dần trên chiếc khay sắt nhỏ là những thứ có hình dạng không nhất định được bày ra, có cái mềm và cái cứng, xung quanh bị nhuốm đỏ bởi máu, đó cũng chính là khối u to nhất đang được cắt bỏ.

Từng bộ phận của nó rời ra, cẩn thận cắt bỏ phần chân chằng chịt đang ăn sâu vào não, ông bắt buộc phải lấy chúng ra bằng được, nhất quyết không để Nhất Bác phải chịu đựng những di chứng tổn hại về sau.
Tất cả các bác sĩ và y tá phụ giúp đều khá mệt mỏi và sầu não, họ đều nghĩ rằng lần này cậu bệnh nhân ấy sẽ không qua khỏi, bắt buộc phải phẫu thuật lần hai nhưng bác sĩ Lâm lại không cho đồng ý về chuyện ấy, nếu phẫu thuật hai lần thì khả năng tổn thương về thể xác và mất trí nhớ sẽ cao hơn, nếu như vậy người đau sẽ là Tiêu Chiến chứ không phải Cậu.
Ông biết từ nãy đến giờ Anh vẫn còn ở ngoài kia, một bước cùng không dám rời đi, cái bóng vẫn đứng yên một chỗ mà chẳng hề dịch chuyển, ông thương Anh và Cậu lắm, chỉ biết thở dài cho số phận họ, một người bị bệnh mà kéo cả hai xuống cùng chung nỗi đau day dứt.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ