CHAP 120. HẮT HỦI

29 0 0
                                    

🐢 * Xèo xèo xèo *

Dưới bếp là bóng dáng cao lớn của chàng trai đang xào nấu đồ ăn, người ấy cẩn thận trang trí chúng sao cho đẹp mắt nhất và bắt buộc phải hợp khẩu vị với Anh, vì Quản Gia có việc đột xuất nên sẽ rời khỏi đây vài ngày vì vậy tất cả mọi việc trong Vương Gia đều do Cậu đảm nhiệm, ban ngày lo đống bài tập trên trường, tối về nhà chăm lo cho thỏ con lúc nào cũng cứng đầu không chịu ăn cơm.

Sáng sớm hôm nay chính là ngày thi khảo sát đầu tiên của Cậu, vì tối hôm qua đưa Tiêu Chiến đi chơi về muộn và nửa đêm lại vùng dậy đi tìm Anh khiến trong đầu Nhất Bác bây giờ trống rỗng không có một chữ gì nhét vào, nếu trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Tiêu Chiến thì Cậu dù có học mãi thì kiến thức cũng không vào được.
Sáng nay chỉ có một mình Cậu nấu ăn nên cũng cảm thấy cô đơn. Mấy ngày trước đều có Tiêu Chiến bên cạnh nấu cùng nên Vương Nhất Bác lúc nào cũng cười, còn bây giờ Anh vẫn ngủ mà chưa dậy, cũng vì suy nghĩ nhiều về chuyện đêm qua bị Anh mắng nên vẻ mặt Nhất Bác có chút buồn hẳn đi.
Thiếu người ấy làm cho cuộc sống Cậu như mất cân bằng, chẳng còn nghe thấy tiếng an ủi khi Cậu bị đứt tay. Chính miệng Anh đã dặn Cậu không được động vào thứ gì, tay Cậu bị thương nên Tiêu Chiến sẽ chu toàn bổn phận.

Lời nói đó của Anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì khi mặc kệ sáng nay trời rét mà trong chăn nhìn Cậu lủi thủi dậy sớm, Vương Nhất Bác chẳng thèm quan tâm cái tay bị thương mà nhúng thẳng vào nước lạnh mà rửa hoa quả để làm bữa sáng cho người ấy. Vương Nhất Bác có đau chứ! Vết thương đó khi chẳng có hề hấn gì nhưng tâm Cậu đang rạn nứt vì chứng kiến Tiêu Chiến đã thay đổi.

Chính đêm hôm qua dù Nhất Bác có luôn miệng hỏi han xem Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện với mà Anh phải khóc, sự để tâm ấy đâu được đền đáp xứng đáng, tất cả chỉ trả lại bằng bằng những câu chửi vô tục, ghen ghét rồi đuổi Cậu ra ngoài, Vương Nhất Bác đã chứng kiến hoàn toàn sự thay đổi đột ngột của Anh, vẫn là giọng điệu kinh bị bỉ mà mãi đến bây giờ Tiêu Chiến chẳng coi Cậu là cái gì.

Tiết trời đã vào đông nên sáng sớm nhiệt độ giảm xuống thấp trầm trọng, tuyết rơi càng ngày càng nhiều gió bấc thôi lên mỗi ngày một lớn. Hai bàn tay của Cậu vừa động vào nước nên bây giờ đỏ ửng cả lên, dù có cho đến gần lò sưởi hay làm mọi cách thì nó vẫn cứng như bị đóng băng. Hai bà tay run rẩy bê đĩa thức ăn bày ra cái bàn ngang bên cạnh, Vương Nhất Bác cưng chiều làm tất cả món mà Anh thích, cẩn thận pha ly sữa nóng để bên cạnh, thảnh thơi ngồi xuống rồi chờ Anh.

Tiêu Chiến bây giờ mới lục ục ngồi dậy, sau một giấc ngủ dài thì tinh thần cũng sảng khoái hơn đêm qua, không còn để ý nhiều đến giấc mơ tội lỗi ấy. Tâm trạng Anh hôm nay có chút mệt mỏi, Tiêu Chiến từ nãy đến giờ nằm trên giường một lúc khá lâu, cứ nghĩ Cậu đã đến trường nên bây giờ mới thảnh thơi ôm chiếc bụng đang đói mòn bước xuống dưới nhà.

Vương Nhất  Bác bên này cứ chờ mãi mà chẳng thấy Anh xuống, Cậu có cảm giác không yên tâm lắm, chẳng lẽ Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì rồi? Lòng Nhất Bác sốt sắng sợ hãi, vội vàng đứng dậy định lên trên phòng phòng thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đang chậm rãi bước xuống bậc thang, vừa nhìn thấy Anh, Vương Nhất Bác mỉm cười gọi lớn.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ