CHAP 134. CƠN MƯA BUỒN

17 1 0
                                    

🐢 Cơn mưa ngày càng lớn, trời đã nhá nhem tối hẳn, từ chiều đến giờ cuối cùng Anh cũng dọn xong căn phòng ấy, mệt rã người, đành phải nấu bát mì nóng ăn để cầm bụng, vì mới đến đây nên trong nhà cũng chẳng có nhiều đồ ăn, tủ lạnh trống trơn hẳn, chiều nay trước khi đến đây Anh đã lấy một ít tiền mà mình đã dành dụm để mua ít mì ăn liền và nước để dự trữ, cũng chưa có công việc thuận lợi nên chờ để Trác Thành giới thiệu đến.

Anh thanh thản ngồi trên phòng vẩn vơ vẽ về một ít, bên cạnh là bắt mì nóng hổi và ly sữa ấm, Tiêu Chiến vừa ăn vừa chăm chút vẽ lại hình ảnh của người mà mình đang tìm, nghĩ đi nghĩ lại có chút xiêu lòng khi rời khỏi Nhất Bác mà để Cậu lại một mình, Tiêu Chiến biết Cậu đang bị bệnh nên lúc nào cũng bỏ bữa, trời tối đã về muộn không biết có kịp nấu cơm để ăn không.

Điện thoại từ nãy đến giờ hàng đống tin nhắn của Nhất Bác gửi đến nhưng Tiêu Chiến cũng chẳng thèm xem, mặc kệ nó ở đấy cho Cậu gọi, cũng chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa nên Tiêu Chiến coi Nhất Bác như người xa lạ, những lời gì Anh muốn nói cũng dồn hết vào lá thư ấy rồi.
Anh mặc kệ Cậu có đọc nó hay không nhưng đã quyết định rời đi thì sẽ không bao giờ trở lại cái nơi giam cầm ấy nữa, vĩnh viễn thoát khỏi nanh vuốt của con sư tử, Anh ngồi yên lặng nghe từng tiếng mưa rơi lộp bộp, từng tiếng gió rít bên ngoài cũng đủ biết thời tiết về đêm cũng lạnh đến cỡ nào, cuộc gọi của Vương Nhất Bác vừa kết thúc thì dưới cổng là tiếng chuông bấm liên hồi.

* Ting ting ting*

Tiêu Chiến nheo mắt khó hiểu, chẳng biết trời mưa to và muộn như thế này còn ai đến nữa, ở đây Anh cũng chẳng quen ai ngoài Trác Thành, nhưng nếu y đến sẽ chẳng bao giờ bấm chuông cửa như vậy, Tiêu Chiến không dám bước ra khỏi ghế, không cần xuống dưới nhà Anh cũng biết là ai đang ở đó, chuông cửa bấm vội vàng như vậy hòa cùng tiếng gọi lớn chắc hẳn đó là Vương Nhất Bác đã đến để tìm Anh.
Chẳng lẽ Anh đã tận tâm viết giấy để lại mà Nhất Bác lại không thèm đọc, Cậu lại ngang bướng chạy đến đây, Tiêu Chiến coi như bản thân không biết gì, đóng vội rèm cửa sổ lại, điềm tĩnh ngồi xuống ghế, để mặc Vương Nhất Bác chịu lạnh bên dưới.

Cậu bây giờ đứng còn chẳng vững, cả người run lên bần bật, tóc tai lẫn quần áo ướt sũng, chạy một đoạn đường dài từ Vương Gia đến đây khiến vết thương ở bàn chân ngày càng nặng, bàn chân đã tê rân rân như sắp đóng băng lại, đôi mắt đã sớm nhòa đi vì nước mưa chảy vào, ngực Cậu phập phồng thở không ra hơi, nức nở từng cơn, tay điên tiết vừa bấm chuông cửa vừa nói vọng lên.

" Tiêu Chiến! Anh xuống dưới này nói chuyện với em đi.... Anh có nghe em nói gì không thế? Sao lại bỏ em đi, sao lại không nói với em một câu nào hả?".

Tiêu Chiến trên này tay siết chặt đôi đũa, nghe thấy rõ giọng của Cậu đang gọi mình hòa cùng tiếng mưa rơi, đã cắt đứt với nhau rồi mà sao Vương Nhất Bác vẫn tìm đến được, Anh không dám xuống vì sợ Cậu sẽ giam cầm mình ở Vương Gia lần nữa. Chỉ biết nghiến răng vào nhau, chửi người ấy một trận.

/" Cái tên điên này! Cậu ta có bị làm sao không nữa, trời mưa to thế này mà lại đứng ở dưới đấy làm cái gì cơ chứ? Thật chả hiểu nổi"/.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ