CHAP 23. CHỈ ĐƯỢC VỀ CÙNG TÔI! ( Quá Khứ)

103 6 0
                                    

🐢 Đã hơn 3 ngày Anh bị ốm như vậy, lúc nào Vương Nhất Bác cũng là người sẵn sàng lo lắng, quan tâm đến Anh. Buổi tối là lúc hai người ở với nhau lâu nhất, Tiêu Chiến làm sai việc gì Nhất Bác cũng không mắng, Cậu không muốn Anh phải chịu thêm áp lực nào, bên cạnh luôn luôn cho Anh cảm giác yên bình nhất, cho Anh một cảm giác bảo vệ an toàn.

" Tiêu Chiến, sao Anh không ngủ? Ngủ sớm để ngày mai còn đến trường, hơn ba ngày Anh nghỉ rồi đấy, không sợ mất kiến thức sao?".

Vương Nhất đắp chăn lên người Anh, đi đến đóng chặt cửa sổ lại, Cậu hôm nay không thể ở đây được, đã mấy đêm Nhất Bác mất ngủ rồi, bây giờ mà ở lại đây chắc ngày mai không dậy được mất, Cậu bên cạnh Anh một lúc, đến khi thấy Tiêu Chiến ngủ rồi thì mới trở về phòng. Tiêu Chiến nằm đó nắm chặt tay Cậu không buông.

" Nhất Bác...em định về sao? Đừng mà, ở lại đây đi, Anh chừa chỗ cho em nằm cạnh".

Sợ Cậu về phòng, Tiêu Chiến sợ hãi cuống cuồng ngăn lại, Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu Anh.

" Được rồi, tôi không về, Anh không sợ nữa! Nằm xuống đi, hôm nay tôi ở đây."

" Em nói dối, lúc trước Anh dậy cũng không thấy em, Nhất Bác...đừng mà...em đừng về".

" Ngoan nào! Anh nằm xuống, tôi sẽ không về, sẽ ở lại đây, ngày mai tôi đưa Anh đến trường, mai thời tiết trở lạnh, nhớ mặc ấm vào".

Vương Nhất Bác phải mất gần nửa tiếng ở lại dỗ dành Anh, Cậu bất lực không làm gì được vì Tiêu Chiến vẫn nắm chặt lấy tay, gỡ nhẹ tay Anh ra.
" Xin lỗi...hôm nay không được rồi, Anh ngủ đi, ngày mai tôi sẽ đưa Anh đi học, cấm Anh đi cùng cái tên đó".

Cậu nới thầm đủ để cho mình nghe, Vương Nhất Bác vẫn là tức đến chuyện kể cổng trường đại học của Anh, sơ suất nóng tính mà tặng cho Trác Thành cú đấm nóng vào mặt. Tất cả chỉ muốn Tiêu Chiến là người của mình nên Cậu cư xử thiếu suy nghĩ như vậy. Ngày mai Tiêu Chiến sẽ quay trở lại trường, dù là đưa đi hay đón về thì Nhất Bác nhất quyết không cho Trác Thành lại gần Anh, Tiêu Chiến là của Cậu chứ không phải của y, lần cảnh cáo lúc đấy Tiêu Chiến đã nhớ rõ nhưng không biết Anh còn nhớ đến lúc Cậu và Trác Thành tranh dành Anh ở cổng trường không?

Nằm trên chiếc giường ấm áp mà vẫn trằn trọc thao thức, Vương Nhất Bác cảm thấy Anh dạo này khá lạ, cứ nói chuyện với ông Vương thì vẻ mặt buồn hẳn đi, Tiêu Chiến liên tục gật rồi vâng dạ, cảm thấy Tiêu Chiến sắp đi đâu xa thì phải! Lòng Cậu rối như tơ vò, man mác nỗi lo sợ. Mở to cửa sổ để cho gió lùa vào, ánh trăng mờ ảo len lỏi sau những đám mây, không gian thật yên tĩnh lạ thường, mọi buổi tối tầm giờ này Cậu đã ngủ gục bên Anh rồi mà sao hôm nay mắt vẫn tỉnh như sáo, tiếng gió thổi hiu hiu bên ngoài, Nhất Bác siết chặt tay vào nhau giọng nói hơi run lên.

" Tiêu Chiến...Anh ấy sắp đi đâu sao?".
Tiêu Chiến bên này tuy đã chìm vào giấc ngủ  nhưng vẫn nửa tỉnh nửa mơ, hình bóng trong đầu Anh hiện lên mờ ảo cùng tiếng nói văng vẳng bên tai.

" Tiêu Chiến...ai cho Anh cái quyền chạy khỏi tôi, Anh là người của tôi rồi, ở bên tôi, cả đời này phải là bên tôi".

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ