CHAP 62. BUÔNG BỎ LIỆU CÒN KỊP KHÔNG?

63 3 0
                                    

🐢 Anh sợ hãi chạy về nhà mình, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, tay cuống cuồng lấy chìa khóa mở cửa cổng, bên ngoài mưa vẫn đổ xuống, bên trong căn nhà kia là Trác Thành vẫn đi đi lại lại đứng ngồi không yên, trên tay cầm khư khư cái điện thoại gọi điện cho Tiêu Chiến nhưng không có tín hiệu, suốt từ nãy đến giờ đều là cuộc gọi nhỡ mà người kia không bắt máy.

Nghe thấy tiếng bước chân chạy từ ngoài sân chạy vào, Trác Thành bỏ điện thoại ở đấy cầm ô chạy ra ngoài, nheo mắt nhìn gần thì mới nhận ra người đó là Anh, y vội vàng che ô đi đến.

" Tiêu Chiến, Cậu đi đâu sao bây giờ mới về thế? Quần áo sao ướt vậy? Sao lại khóc?".

" Hức...Trác Thành.... Nhất Bác nó".

" Được rồi, có chuyện gì vào nhà hẵng nói, ngoài này mưa to quá".

Y đưa Anh vào nhà, lấy bộ quần áo cho Tiêu Chiến thay, Anh ngồi trên ghế chân ngâm vào chậu nước ấm, cả người run lên bần bật, Trác Thành ngồi đối diện đưa cho Anh đi Cafe nhưng Tiêu Chiến lắc đầu từ chối.

" Tiêu Chiến, có phải là Nhất Bác đưa cậu đi đúng không? Mình nghe Minh Nguyệt kể rồi, chỉ vì cậu buộc dây giày cho cô bé nên nó mới ghen, nghín đi đã, ở đấy thằng bé có làm gì cậu không? Nó đánh?".

" Hức.... không... Nhất Bác không đánh nhưng nó...nó lấy hết tất cả rồi...nó là đồ khốn, đồ cặn bã".

Tiêu Chiến về đến nhà vẫn chẳng bình tĩnh hơn là mấy, Anh bị ám ảnh với Cậu, từng hành động, lời nói của Nhất Bác thốt ra Anh đều sợ hãi, biết Tiêu Chiến đang bị kích động nên Trác Thành không nói nữa để im cho Anh bình tâm trở lại, Tiêu Chiến cảm thấy mình mang nỗi nhục lớn khi trong bụng đang là đứa con của Cậu, Anh không nghĩ bản thân lại đi đến bước đường cùng như thế này, Tiêu Chiến bắt buộc phải gỡ bỏ đứa bé thật sao? Nhưng nó đâu có lỗi, nó chính là con của Anh cũng là con của Cậu nhưng sao Tiêu Chiến lại độc ác đến thế, chỉ vì có con với người mình ghét nên Anh mới buông ra những lời lẽ nặng nề mà chua chát.

Anh nói sẽ giết chết đứa bé, sinh ra đứa con nghiệt chủng sống trong xã hội chính là thứ rác rưởi, nếu Anh chết thì bản thân cũng sẽ lôi nó đi cùng. Trong đầu Tiêu Chiến chứa đựng một thứ suy nghĩ cằn cỗi đến dại dột, trong ba lần bị Cậu làm tình đều không phải Anh trao thân cho Cậu mà chính Nhất Bác đã chiếm đoạt Anh, Cậu giày vò thân xác Anh đến nỗi Tiêu Chiến ảnh hưởng đến tâm lý.

Anh ghét Cậu, vì muốn Cậu phải chịu tổn thương đau đớn giống như mình, Anh lấy đứa bé ra coi nó như bia đỡ đạn, Anh nói sẽ giết chết đứa bé thì Nhất Bác mới lo sợ, Cậu làm theo những lời Anh bảo, không đến gần Anh. Những hành động và lời nói Anh thốt ra như thế thật là quá độc ác, bản thân mình làm vậy thì làm sao Tiêu Chiến hiểu ra được.

Tiêu Chiến ngây thơ của 5 năm trước chết thật rồi, bây giờ quay trở lại Anh chính là một người khác, thời gian trôi qua Anh thay đổi, cả tâm tư Tiêu Chiến cũng thay đổi, giờ đây Anh như người chẳng có trái tim, coi thường thứ tình cảm đẹp đẽ kia, kể cả đứa con của mình Anh cũng không chấp nhận nó....

Trác Thành ngồi đối diện nhìn Anh, nghe Tiêu Chiến gọi cậu là đồ khốn, đồ cặn bã mà lòng y trũng hẳn xuống, y không biết ai là người sai,  Vương Nhất Bác cũng sai, Cậu sai vì yêu Anh,  nhưng Cậu không biết ghen đến mù quáng gây ra hiểu lầm giữa hai người, hiểu lầm giữa Anh và Cậu, khiến cả hai rời bỏ nhau và chia cắt.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ