CHAP 163. NGÀY NGÀY BÊN EM

29 0 0
                                    

🐢 " Chiến Ca à! Tối nay chúng ta sẽ ăn mòn gì vậy? Hôm nay Anh ngủ cùng em nhé, giường rộng lắm, chúng ta ngủ chung sẽ ấm lắm đấy".

" Ca à! Anh thích ăn canh hầm củ sen hay canh gà hầm? Khi khỏi bệnh xong em sẽ làm cho Anh, được không?".

" Anh nhìn xem, chỗ hoa hồng này đẹp quá nó đẹp như Anh vậy. Anh đừng im lặng như vậy chứ, nói chuyện với em đi..... Trời tối sắp trở lạnh rồi, lại đây! Em mặc áo vào cho Anh.... Anh nhìn kìa, cái bóng của chúng ta đang phản chiếu ở dưới đấy, lại đây, muốn ôm Anh, em muốn ôm Anh".

Bây giờ đang là thế chiều, cũng là hoàng hôn lãng mạn mà hai người mong chờ nhất nhưng thật tiếc không phải ở trên bãi biển, mặt trời đang lặn ở phía xa xa, Nhất Bác thích lắm, từ nãy đến giờ Cậu cứ hỏi Anh cái này đến cái nọ, hỏi xem tối nay hai người sẽ ăn món gì, muốn Anh ngủ chung cùng Cậu để vơi bớt nỗi sợ, hỏi xem Tiêu Chiến thích ăn món gì để khi Cậu khỏi bệnh sẽ làm cho Anh.

Vương Nhất Bác tự hỏi rồi cũng tự trả lời, Anh từ nãy vẫn im lặng không nói một câu, từ nãy đến giờ cứ nhìn Cậu mãi rồi lại suy nghĩ vẩn vơ những thứ khác, vì Vương Nhất Bác vẫn còn yếu nên không thể đi được, Cậu phải ngồi trên xe lăn nhờ Tiêu Chiến đưa mình đến sân lớn của bệnh viện để ngắm hoàng hôn, tất cả những gì người ấy muốn Anh đều làm theo ý Nhất Bác, Cậu muốn gì Anh cũng chiều theo,   muốn đi đâu Tiêu Chiến cũng đưa đi.
Vương Nhất Bác biết tâm trạng Anh không tốt, vẻ mặt lúc nào cũng buồn rũ rượi nên bản thân muốn đưa hai người đến thật nhiều chỗ để cho tâm trạng khuây khỏa.

" Chiến Ca, Anh sao vậy? Người Anh mệt ở đâu à? Sao em gọi Anh cũng không nghe thế, sao lại ngó lơ em vậy?."

Vương Nhất Bác nhất quyết không để Anh đẩy xe nữa, cố gắng thắng phanh lại, mạnh bạo kéo tay Tiêu Chiến về phía trước, Cậu muốn hỏi tại sao cả ngày hôm nay tính cách của Anh cứ trầm ngâm như thế, một câu cũng chẳng nói nói, chỉ biết làm cái này đến cái lọ liên tục để khiến Cậu vui, nhưng Vương Nhất Bác đâu cần những điều ấy....

Thứ Cậu cần là nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Anh, muốn nhìn thấy Tiêu Chiến nói nhiều như mọi ngày, nếu Anh cứ lo xa như vậy vậy thì sớm muộn gì khoảng cách của hai người lại trở về vị trí ban đầu.

Nhất Bác ngước lên vẻ mặt của Anh khó hiểu đứng đối diện mình, Tiêu Chiến nhìn thấy trên mặt Nhất Bác có chút tức giận xem chút hờn dỗi, liền hiểu ra ngay Cậu bị hỏi mình cái gì nhưng Nhất Bác đã xen vào trước.

" Tiêu Chiến, từ nãy đến giờ Anh không để tâm những lời mà em nói sao? Em khó chịu khi nhìn thấy Anh như thế lắm, Anh phải nói gì đi chứ. Đừng im lặng như vậy, ở đây có Anh và em sao lúc nào em cũng phải tự nói chuyện một mình thế, Anh coi em là bù nhìn sao?".

Vương Nhất Bác bây giờ đang tức giận lắm nhưng Cậu vẫn phải cố kìm chế, bàn tay to lớn khẽ siết chặt của tay của Anh khiến Tiêu Chiến phải nhăn mặt lại, ánh mắt của Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm vào Anh như muốn người ấy trả lời câu hỏi của mình ngay.
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của Cậu hiện tại vừa buồn cười lại vừa đáng thương, Anh hơi cúi xuống, đưa tay nựng nựng hai bên má của Cậu rồi nói.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ